Ngày hôm qua Triệu Nam Thiên như thiên thần hàng thế, lấy phương thức bá đạo không nói lý chỉ nháy mắt đã lấp đầy cả người cô.
Loại tình cảm này nhất định phải chặt đứt đúng lúc!
Hiện tại nhà họ Tô đang tràn đầy nguy cơ, cửa trước có mãnh hổ cửa sau có lang sói.
Tô Mục Tuyết khuyên răn bản thân mình hết lần này tới lần khác, đúng là cô rất cần một người đàn ông, nhưng người đàn ông này tuyệt đối không phải là Triệu Nam Thiên.
Anh chỉ là một bảo vệ khu dân cư, không thể chống nổi bầu trời trên đỉnh đầu của mình, càng không thể chống đỡ nổi nhà họ Tô đang có hướng sụp đổ!
Im lặng một hồi lâu, Triệu Nam Thiên mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, “1.705.275.000!”
Tô Mục Tuyết sửng sốt một chút, “Anh nói cái gì?”
Triệu Nam Thiên thổn thức nói: “Không phải cô muốn trả tiền sao? Đưa nhiều một xu tôi cũng không cần!”
Tô Mục Tuyết không hiểu nổi vì sao anh lại nói ra con số chính xác tới từng ngàn như vậy. Chẳng qua nghe thấy Triệu Nam Thiên chịu nhận tiền, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô không thích nợ người, nhất là Triệu Nam Thiên.
Mở điện thoại di động lên, những lời thông báo nhắc nhở thiếu chút nữa đã nổ rót điện thoại.
Cô không thèm quan tâm tới chúng, mở ngân hàng trong điện thoại lên, dựa theo số thẻ Triệu Nam Thiên đã báo ra mà chuyển khoản tiền kia vào.
Triệu Nam Thiên cười tự giễu, “Tốt rồi, từ nay trở đi tôi và cô Tô không còn bất kỳ dây mơ rễ má nào!”
Tiếng nói vừa phát ra, anh cũng lập tức bước đi.
Tô Mục Tuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng anh, bỗng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Không đợi cô nói thêm gì, điện thoại bỗng đổ chuông.
Nhìn điện báo trên màn hình, lông mày cô nhíu chặt lại!
Trong điện thoại có tiếng chất vấn truyền tới, là giọng một người phụ nữ, “Đêm qua đi đâu?”
Tô Mục Tuyết bình tĩnh trả lời, “Ở nhà, cũng không đi đâu.”
“Vậy sao không nghe?”
“Mệt, ngủ.”
Người phụ nữ bày ra giọng điệu dở khóc dở cười, “Ngủ? Con có biết bởi vì sự tùy hứng của con mà toàn bộ nhà họ Tô gà bay chó chạy!”
Tô Mục Tuyết nhắc nhở bà ấy, “Đừng dùng giọng điệu này để nói chuyện với con, con đã sớm nói với mẹ rồi, con không thích Ngụy Bắc Minh, lễ đính hôn là mẹ kiên trì muốn làm không liên quan gì với con!”
Người phụ nữ chán nản, “Cho nên con mới lăn lộn một đêm với tên bảo vệ kia?”
Tô Mục Tuyết cười lạnh, “Tin đồn lan truyền thật nhanh, nhanh như vậy mẹ đã biết rồi?”
Giọng người phụ nữ run run, “Nói như vậy con đã thừa nhận?”
Tô Mục Tuyết dứt khoát nói, “Đúng, không sai, một đêm kia con đã ở cùng anh ấy!”
Người phụ nữ gần như rít gào, “Tô Mục Tuyết, con là cô cả nhà họ Tô, vậy mà con lại không biết xấu hổ như vậy! Mẹ còn cần mặt mũi!”
“Chỉ vậy đã không biết xấu hổ? Tối hôm qua anh ấy còn ở chỗ con ấy, có cần con đưa điện thoại cho anh ấy không?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cảnh cáo, “Tô Mục Tuyết, tốt nhất con không nên khiêu chiến điểm mấu chốt của mẹ!”
Tô Mục Tuyết không chút để ý tiến lên ngăn cản Triệu Nam Thiên, đưa tay đẩy điện thoại tới, “Nghe đi!”
Triệu Nam Thiên ngốc tại nguyên chỗ, “Ai?”
Tô Mục Tuyết cười xán lạn, “Mẹ kế của tôi!”
Nói xong cô miễn cưỡng nhét điện thoại vào tay anh.
Đầu Triệu Nam Thiên to ra, dùng tay đè ép microphone nói: “Tô Mục Tuyết, cô có ý gì?”
Tô Mục Tuyết nhún vai, “Cái gì mà có ý gì? Không phải anh muốn phụ trách với tôi sao? Mẹ kế tôi tới tìm tôi hỏi tội, chẳng lẽ anh không nên dũng cảm đứng ra thừa nhận tất cả, nhận hết trách nhiệm lên người mình sao?”
Giọng nói của Triệu Nam Thiên gần như đã trở nên bất đắc dĩ, “Sao cô trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?”
Tô Mục Tuyết đưa tay muốn cướp điện thoại, “Anh nói nhảm nhiều như thế làm gì? Rốt cục anh có nhận hay không? Không nhận thì trả điện thoại lại cho tôi sau đó cút đi!”
Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi, trịnh trọng cầm điện thoại lên, “Alo, dì, chào dì!”
Người ở đầu bên kia điện thoại nghe được giọng nam đã sững sờ trong chốc lát, sau đó giọng điệu càng thêm lạnh lùng, “Cậu là ai?”