Vương Như Nguyệt đặt ly rượu xuống, gương mặt lại tiếp tục nổi lên hai mảng đỏ ửng.
Cô ta nháy mắt, hỏi: “Lời hứa gì?”
Triệu Nam Thiên tối sầm mặt: “Giúp tôi giới thiệu với ông chủ công ty Vật Nghiệp, cô nói là ông ta biết mọi chuyện mà!”
Thật ra không cần đến Vương Như Nguyệt giới thiệu, chính anh ta cũng có thể tìm tới công ty Vật Nghiệp.
Nhưng việc này vốn là phân phó của công ty giao xuống, cứ xem như anh ta có tìm đến cửa hỏi gặp thì chưa chắc người ta sẽ đáp ứng anh ta.
Với lại, ý của cấp trên chính là tìm dê để thế tội, sao có thể cho anh ta biết nội tình được?
Triệu Nam Thiên cảm thấy, với tính cách của Vương Như Nguyệt thì chẳng có lý do gì để lừa gạt mình, nhưng lúc này cô ta không nhận nợ do mình làm là ý gì đây? Chẳng lẽ cô ta lại có mưu đồ gì khác?
Vương Như Nguyệt lắc lắc ly rượu, ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Không phải tôi đã giới thiệu giúp anh rồi sao?”
Triệu Nam Thiên không hiểu: “Cô giúp khi nào…”
Lời chỉ kịp nói đến đây thì anh ta bỗng dưng sửng sốt, trong đầu dần hiện lên một ý nghĩ khác lạ, thêm cả sự nhắc nhở của Vương Như Nguyệt quá rõ ràng.
Triệu Nam Thiên cuối cùng cũng nhớ ra mình đã thấy cái gã mập ú kia ở đâu!
Có nhân viên giới thiệu rõ ràng chi tiết những gì bức ảnh được treo trên tường phòng bảo vệ. Người đầu tiên chính là anh ta, trên bức ảnh còn giới thiệu chức vụ, người trong ảnh rõ ràng gầy hơn, nhưng chắc chắn đó là anh ta không sai được, chức vụ là Phó Tổng giám đốc quản lý chi nhánh công ty Vật Nghiệp, Hàn Phong!
Sắc mặt Triệu Nam Thiên đen như đít nồi, bà cha ơi, bị lừa rồi!
Lúc trước anh ta còn đang sầu muộn làm sao tìm được cách, giờ thì ngon rồi, cách gặp mặt đúng là đã làm được, đáng tiếc lại là đường chết!
Lần này xem như cửa ải bên Tôn Mập có qua được, nhưng Tổng giám đốc Lý khó mà buông tha cho mình!
Triệu Nam Thiên đúng là phiền muộn chết đi được, người phụ nữ Vương Như Nguyệt này đúng là tàn nhẫn quá mà, từ đầu tới đuôi có tí tốt đẹp nào đâu, uổng công vừa nãy mình còn giúp cô ta một tay, thế mà cô ta lại hại mình?
Hình như Vương Như Nguyệt cũng cảm thấy khá có lỗi, áy náy nói: “Xin lỗi…”
“Xin lỗi?” Triệu Nam Thiên ngắt lời cô ta, đây là câu giải thích chó má gì thế này?
Không đợi Triệu Nam Thiên hỏi vặn lại lần nữa, Vương Như Nguyệt đã chủ động giải thích: “Thật ra việc này anh có tìm đến Hàn Phong cũng vô dụng thôi. Gã chỉ là một chân chạy vặt thôi, ông chủ thật sự phía sau màn là một người hoàn toàn khác!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại: “Tôi còn có thể tin cô được không?”
Giọng điệu Vương Như Nguyệt trở nên hơi tủi thân: “Anh không tin cũng phải tin, bây giờ hai người chúng ta đã là châu chấu bị buộc chung sợi dây rồi!”
Triệu Nam Thiên không tiếp lời, kiên nhẫn chờ nghe câu sau từ cô ta.
Vương Như Nguyệt hình như có điều khó nói, cả lúc lâu sau mới mở miệng, mắng to: “Cái tên khốn kiếp Hàn Phong đó, gã muốn tặng tôi cho người đàn ông khác!”
“Là ông chủ phía sau màn đấy hả?” Triệu Nam Thiên hơi tò mò, phụ nữ cực phẩm như Vương Như Nguyệt mà cũng buông tay tặng đi được, thế ông chủ sau màn kia rốt cuộc có lai lịch gì?