Người đàn ông mập mạp hỏi vặn lại với vẻ bất thiện: “Em trai cô? Sao tôi lại không biết cô có một thằng em trai nhỉ?”
Vương Như Nguyệt giở giọng quái quở hỏi ngược lại: “Còn anh từ khi nào lại có thêm một cô em gái, không phải tôi cũng không biết sao?”
Sắc mặt người đàn ông mập mạp kia tái mét: “Vương Như Nguyệt, con mẹ nó, cô không cần mặt mũi à?”
Vương Như Nguyệt chất vấn một cách gay gắt: “Rõ ràng là anh không cần mặt mũi, nếu anh còn muốn làm lớn luyện này, tôi chấp!”
Người đàn ông mập kia hình như cũng có điều cố kỵ: “Được, Vương Như Nguyệt, coi như cô ghê gớm, con mẹ nó, cô cứ chờ đó cho tôi!”
Nói xong anh ta dùng ngón tay chọc nhẹ một cái vào ngực Triệu Nam Thiên: “Còn mày, nhóc con, chuyện hôm nay mày phải nhớ kỹ cho tao, chuyện hôm nay khi nào rảnh chúng ta từ từ tính tiếp!”
Cơn mưa giông bão táp cuối cùng cũng kết thúc, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Người đàn ông mập mạp kia ôm theo ả tình nhân bước lên chiếc xe BMX X6 ở cách đó không xa, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Đội bảo vệ thấy đã không còn việc gì nữa, an ủi vài câu rồi cũng đi mất.
Triệu Nam Thiên đang muốn mở miệng nói tạm biệt thì trông thấy Vương Như Nguyệt cũng quay đầu đi, bờ vai run run, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc.
Lúc này mà đi thì hơi không thích hợp, nhưng lại không biết khuyên nhủ cô ta thế nào, thứ nhất là không có lập trường, hai là không có kinh nghiệm.
Trong khi anh ta còn đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho ông Vương hay không thì tiếng khóc Vương Như Nguyệt dần nhỏ đi.
“Khoan hẵng đi, đi uống rượu với tôi đi!”
Nói xong cô ta xoay người đi về phía ngôi biệt thự sau lưng.
“Để hôm nào đi, muộn quá rồi, tôi phải về.” Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ, đã quá chín giờ rồi, về quá muộn thì không được lắm.
Cứ xem như Tô Mục Tuyết không hỏi thì chính anh ta cũng cảm thấy trong lòng không nỡ.
“Không phải anh muốn biết chuyện ở công trường sao? Tôi có thể nói cho anh.” Vương Như Nguyệt vào nhà, nhưng không đóng cửa.
Ánh đèn sáng lên, một bóng người thon dài bị ánh đèn kéo dài, chạm đến dưới chân Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, nhưng lại không còn cách nào khác, ngày mốt là kỳ hạn cuối cùng mà Tôn Mập đưa ra, không thể bỏ dở nửa chừng được đâu nhỉ?
Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi à, chẳng lẽ còn ăn thịt mình được?
Trong lòng đã suy tính xong xuôi, Triệu Nam Thiên cũng không do dự tiếp nữa, cất bước vào nhà.
Triệu Nam Thiên tiện tay đóng cửa lại, vừa vào thì đã thấy Vương Như Nguyệt đang đứng ở phía sau quầy bar, tay cầm một ly rượu tây in chữ nước ngoài. Khi anh ta bước đến, hai cái ly cổ cao đã được rót đầy.
Vương Như Nguyệt tự mình uống hết phần ly của mình, rồi lại rót tiếp, làm động tác mời rượu với Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên đau đầu, rượu gì cũng không được uống thay nước như vậy chứ, với cái cách uống này của cô ta, say bét nhè là chuyện sớm muộn thôi.
Vương Như Nguyệt mở lời trước: “Uống hết ly này thì tôi sẽ nói hết tất cả cho anh biết!”
Triệu Nam Thiên nhận ly rượu, trong quá trình nhận rượu này cũng khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt với Vương Như Nguyệt.
Anh cố gắng nén lại sự phấn khích trong lòng mình, uống một ngụm rượu trong ly, sau đó xoa xoa cằm, nói: “Chuyện tôi đồng ý với cô tôi đã làm rồi, cô cũng nên thực hiện lời hứa đi chứ?”