Sau khi bàn bạc mọi chuyện, ai về việc nấy, Lâm Hân Nghiên trở về công ty trong tâm trạng vô cùng vui vẻ
Cô vừa bước dọc hành lang vừa khẽ mỉm cười, nụ cười ấy khiến mọi người trong công ty không khỏi xì xào
Họ chưa từng thấy Lâm tổng của họ – người luôn nghiêm nghị và ít khi để lộ cảm xúc – lại tràn đầy năng lượng thế này
"Lâm tổng hôm nay bị sao thế nhỉ?"
"Không biết nữa, nhưng thấy cười suốt từ sáng đến giờ"
.......
Những tiếng xì xào không ngớt, nhưng Lâm Hân Nghiên không quan tâm
Cô bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, rồi ngồi xuống ghế. Tuy nhiên, tâm trí của cô lại chẳng đặt vào đống tài liệu trước mặt
Thay vào đó, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi lúc bật cười một mình như thể đọc được điều gì thú vị
Chu Bách gõ cửa bước vào, không quên mang theo tò mò
"Lâm tổng, cô ổn chứ?"
"Hả?" – Lâm Hân Nghiên ngẩng lên, vẻ ngơ ngác
"Hôm nay cô vui vẻ thế? Có chuyện gì đáng chúc mừng à?" – Chu Bách nhếch môi hỏi, ánh mắt không giấu nổi sự hiếu kỳ
Lâm Hân Nghiên cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc
"Đương nhiên là có rồi. Một chuyện rất đáng để vui"
Câu trả lời úp mở càng làm Chu Bách tò mò hơn. Anh nhướng mày, cúi xuống gần hơn, cố dò xét gương mặt cô
Lâm Hân Nghiên nhận ra bản thân đang quá đỗi vô tư, liền nghiêm nghị trở lại
Cô đặt điện thoại xuống bàn, hắng giọng:
"Này, cậu nói xem, tôi có nên đến nhà của Lục Phong để chào hỏi mẹ anh ấy không?"
Nghe vậy, Chu Bách khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra
Anh khẽ mỉm cười
"Đương nhiên là phải đến rồi, Lâm tổng. Đây là chuyện quan trọng mà
Hai gia đình cũng nên gặp gỡ để bàn chuyện… lớn chứ"
Lâm Hân Nghiên gật gù đồng tình, đứng dậy, vớ lấy túi xách
Trước khi đi, cô không quên vỗ vai Chu Bách một cái
"Cậu biểu hiện tốt lắm. Tháng này và tháng sau đều tăng lương cho cậu!"
Chu Bách mắt sáng rực, cúi đầu cảm ơn lia lịa
"Cảm ơn Lâm tổng! Hôm nay đúng là ngày tuyệt vời!"
_________
Tại nhà Lục Phong
Trong khi mẹ của Lục Phong đang loay hoay trong bếp, Lục Phong vừa đi làm về và đang tắm rửa. Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên
"Kính coong… kính coong…"
Mẹ Lục ngừng tay, bước ra mở cửa. Trước mặt bà là một cô gái xinh đẹp, thanh lịch, tay ôm một giỏ trái cây và một túi giấy đỏ
"Cháu tìm ai?" – bà hỏi, ánh mắt dò xét.
Lâm Hân Nghiên lễ phép mỉm cười
"Chào dì. Dạ, cháu là bạn gái của Lục Phong ạ"
Nghe vậy, mẹ Lục thoáng ngạc nhiên. Bà không nghĩ con trai mình có bạn gái mà lại giấu kín đến mức này
Bà đưa tay mời cô vào, rồi tất bật rót nước
Trong khi chờ, Lâm Hân Nghiên đi dạo quanh phòng khách, ánh mắt quan sát kỹ từng góc nhỏ
Căn nhà không lớn nhưng gọn gàng và ấm cúng. Một chiếc tủ đặt gần tivi với vài khung ảnh thu hút sự chú ý của cô
Cô cầm lên một khung hình, trong đó là hình một cậu bé mặc áo bóng đá màu xanh, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt
"Là Lục Phong lúc nhỏ đấy" – mẹ Lục từ bếp đi ra, nhẹ nhàng nói
Lâm Hân Nghiên mỉm cười
"Anh ấy dễ thương quá, dì nhỉ?"
"Ừ, hồi nhỏ nghịch ngợm lắm, nhưng đáng yêu lắm" – bà bật cười
Khi Lục Phong bước ra từ phòng ngủ, anh ngạc nhiên thấy Lâm Hân Nghiên đang ngồi trong phòng khách của nhà mình
Ánh mắt anh lập tức nhìn cô như muốn hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"
Không đợi anh nói, Lâm Hân Nghiên đứng lên, lễ phép mời mẹ anh ngồi.
"Dì, con mời dì ngồi ạ"
Sau khi cả ba ngồi xuống, cô đặt giỏ trái cây và túi trà lên bàn
"Đây là một chút quà nhỏ, con biếu dì ạ. Hy vọng dì sẽ thích"
Mẹ Lục hơi lúng túng:
"Không cần khách sáo thế đâu con"
Lâm Hân Nghiên lắc đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên
"Dạ, hôm nay con đến là để xin phép dì cho con và anh Lục Phong… kết hôn ạ"
Lời nói của cô khiến mẹ Lục sững người, còn Lục Phong thì không kịp phản ứng
Mẹ anh nhìn hai người rồi khẽ hỏi: "Kết hôn?"
\#Yio