Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 249: Mùa đông mười năm trước



Mặc Niên Vinh phả ra một hơi nặng nề, không thèm chấp nhặt với một đứa trẻ nhỏ vắt mũi chưa sạch. Đánh mắt thấy người lạ trong nhà, ông vừa hứng thú vừa tò mò hỏi:

“Chà, không ngờ lại làm phiền anh trong lúc anh đang bận tiếp khách như thế này, thật thất lễ quá. Không biết tôi nên chào hỏi xưng hô với tiên sinh đây như thế nào cho phải phép?”

Mặc Niên Vinh lặng lẽ đánh giá cậu thanh niên trước mặt khí chất bức người, quần áo không nhìn ra nhãn hiệu nổi tiếng nào nên hiện tại ông vẫn chưa thể nói lên được thân phận của người này là ai.

Hàn Thiên Nhược nhấc mắt, môi không nhếch, chỉ hé nửa môi: “Bác gọi tôi là bạn trai Mặc Âu được rồi.”

Mặc Niên Vinh có chút bất ngờ, nhưng không lâu sau lại cười cợt nhả: “Cậu thanh niên này, nhìn cậu ngũ quan sáng sủa, ngoại hình khôi ngô, tuấn tú như thế, hà cớ gì lại lao đầu vào một đứa trẻ chỉ suốt ngày dẫm lên miệng người khác để đi. Cậu nhìn xem, con gái tôi, thanh tao thoát tục, chẳng bao giờ nói xấu hay nghĩ xấu ai, luôn hướng thiện như thế nên mới có được ngoại hình lẫn khuôn mặt người nhìn người mê này đấy.”

Vừa nói, ông kéo con gái Mặc Nhu đến sát bên Hàn Thiên Nhược. Mặc dù chưa biết địa vị xã hội của người đàn ông này là gì, có phải vị tai to mặt lớn nào hay không. Nhưng người có thể lọt được vào mắt xanh của con bé Mặc Âu hẳn cũng không phải người bình thường gì.

Mặc Nhu vốn có chút khó chịu vì hành động kém duyên của ba mình, nhưng khi nhìn thấy Hàn Thiên Nhược, sự khó chịu đang nảy nở đột nhiên bị dập tắt không còn đọng lại một chút tro tàn. Thay vào đó là sự e lệ, ngượng ngùng đúng với tâm tình của thiếu nữ mới lớn.

Mặc Âu nổi hỏa, kéo Hàn Thiên Nhược ra sau lưng, chẳng nể nang trưởng bối hậu bối gì gằn giọng: “Thứ lỗi cho cháu được cảnh báo trước, bảo bảo nhà cháu mà bị dính hơi bẩn nào từ cô ta, coi chứng cháu phá luôn cả cái công ty nhỏ mới lập để rửa tiền của chú.”

“Mày…” Mặc Niên Vinh giật thót tim khi bị điểm mặt gọi tên, quan trọng hơn là điều con nhỏ Mặc Âu nói là sự thật. Hiện tại công ty ma mới lập kia cũng chỉ có mình gia đình ông biết, làm sao nó có thể biết được?

Mặc Nhu đứng yên tại đó, chỉ dịu dàng buông một câu mà mức sát thương lại vô cùng mạnh: “Hôm nay nhà em tới đây chỉ để mời gia đình mình bớt chút thời gian vào chủ nhật tuần sau để đến thắp cho anh trai em nén nhang, ngày giỗ anh trai em sắp tới rồi.”

Mặc Nhu rũ mắt, một giọt lệ lăn xuống gò má, cô đưa tay lau đi, mới mở mắt nhìn thẳng vào Mặc Âu, người vừa nãy ra dáng anh hùng lắm, nhưng lúc này lại đang đứng đực tại chỗ, đôi mắt như ngưng tụ lại một điểm, là tròng mắt đen láy của Mặc Nhu. Đôi mắt nhìn ngoài mặt tưởng như yếu đuối, ai ngờ được bên trong lại đang ẩn chứa sự căm hận đến cực hạn.

Sự căm hận này cô hiểu. Cô cũng là người biết rõ nhất sự hận thù đó bắt nguồn từ đâu…



…----------------…

Mùa đông mười năm trước, thời điểm cô đương trong độ tuổi ngây thơ, thuần khiết nhất.

“Tiểu Âu, em lại chạy lung tung rồi, mọi người đang chia ra đi tìm em khắp nơi kìa.” Mặc Phong Dương, con trai cả của Mặc Niên Vinh thở phì phò chạy đến bên hồ chỗ Mặc Âu đang cúi người xuống tìm cá, hai tay cậu thiếu niên chống lên đầu gối, vẫn thở ra từng hơi nặng nhọc.

Mặc Âu nghe thấy tiếng động, liền giật mình quay người lại, thấy Mặc Phong Dương mới vui vẻ trở lại. Cô kéo tay anh chỉ chỉ xuống dưới hồ nước xanh lam sâu thẳm, giọng nói thời đó lanh lảnh êm tai: “Anh Dương, anh nhìn dưới nước đi, em vừa nãy thấy có một con cá màu cam đẹp lắm.”

Mặc Phong Dương cúi xuống nhìn thử, chẳng thấy con cá nào cả.

“Dưới này đúng là có cá, nhưng anh vừa thấy nó lặn xuống nước trở về với ba mẹ cá rồi. Em cũng phải về thôi.”

“À… phải về rồi ạ? Em có thể ngồi đây chơi một chút nữa không? Anh chơi cùng em.” Mặc Âu ngước đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn cầu mong. Mặc Phong Dương ngẫm nghĩ một hồi, ở lại đây một chút cũng không có chuyện gì lớn lắm, lát nữa hẳn là người làm cũng tìm được đến đây, niềm vui nhỏ của Mặc Âu là trên hết.

“Được rồi, em muốn chơi gì nào?” Anh khẽ nhéo cái má trắng tròn của cô bé thấp hơn anh hai cái đầu, nhẹ giọng dịu dàng hỏi.

“Ngồi đây thôi ạ, em muốn nhìn cá.”

Mặc Dương Phong không nói gì, yên lặng ngồi một bên mặt hồ xanh gợn sóng nhấp nhô vì gió, cũng nhìn xuống hồ, thỉnh thoảng lại xoa đầu cô bé đang chống tay nhìn sâu vào dòng nước. Hoặc là đang soi mặt bé trong nước, hoặc là đang quyết tâm tìm lại chú cá xinh đẹp kia.

Khung cảnh trong lành gió thổi từng cơn, một cậu thanh niên, một cô bé nhỏ như đang thâm nhập vào cảnh giới của sự thoát tục, lòng động mà tâm lại tĩnh đến kì lạ. Nhiều khi nhàm chán quá, anh nhặt đại một cục đá nhỏ bé tí bên cạnh ném xuống hồ, ngay lập tức, nước từ cục đá đó lan rộng ra, lan đến chỗ mặt nước Mặc Âu đang cúi đầu nhìn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv