Cô phải công nhận, bức tranh này là một kiệt tác có một không hai. Không hổ danh là bảo bảo nhà cô, mắt nhìn quá chuẩn. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn có chút tiếc tiếc số tiền khổng lồ kia.
“Được rồi, anh đừng ngắm nữa. Nó có chạy đi được đâu mà lo.” Kiều Khả Sênh ngoài miệng nói vâỵ nhưng trong lòng cảm thấy khá hài lòng với đứa trẻ hiểu đạo của nhà Âu Dương.
Mặc Niên Kiệt luyến tiếc nhìn theo bức tranh được bác quản gia theo lời vợ mình đem cuộn tranh lụa vào thư phòng. Bức tranh khuất tầm mắt mới quay lại nhìn Hàn Thiên Nhược với ánh mắt tò mò.
“Thảo nào ta dò hỏi khắp nơi mà chẳng thấy tung tích cuộn tranh kia. Thì ra là con đang sở hữu nó. Giá của bức tranh này cũng chẳng rẻ đâu, đủ để mua mấy trăm căn biệt thự đấy.”
“Tuổi trẻ bồng bột, chưa biết suy nghĩ nhiều như thế, con thấy đẹp nên bỏ tiền túi ra mua thôi. Chứ nói thực thì nhà con cũng không cho phép.” Hàn Thiên Nhược bồi hồi kể lại.
“Tiền túi của con?” Mặc Niên Kiệt lẫn Kiều Khả Sênh tròn mắt nhìn nhau.
“Vâng, con mua bức tranh này năm hai lăm tuổi, mà mười sáu tuổi con đã theo ông ngoại học kinh tế rồi tự mình thành lập ra tập đoàn Thiên Dương rồi. Không lâu sau đó, con nhớ là tầm gần một năm, công ty được niêm yết đưa lên sàn chứng khoán. Tiền con mua bức tranh là từ lợi nhuận công ty mà ra.”
Mặc Âu ngồi yên lặng lắng nghe anh kể lịch sử quá trình dấn thân vào thương trường của Hàn Thiên Nhược, lòng cảm phục không thôi. Năm mười sáu tuổi anh mở công ty, cùng năm đó cô mới bắt đầu ngồi một bên ba Mặc Niên Kiệt để học bổ túc kiến thức về kinh tế rồi long nhong chạy theo mẹ đi học bắn súng.
Học thì nhiều chứ nói thẳng ra thì cũng chẳng làm được việc gì đến nơi đến chốn, học qua quýt cho xong. Sau này bị ném ra nước ngoài mới biết cô vô dụng thế nào. Học và làm cũng ngót mất hai năm mới đưa được Victoria lên sàn chứng khoán.
“Không hổ danh là dòng máu Âu Dương gia, một anh tài xuất chúng.” Mặc Niên Kiệt tấm tắc khen, vuốt vuốt cằm nhớ đến Mặc Tề, con trai cả của ông, mặc dù nó không lập công ty như em gái, nhưng ít ra cũng kiếm được bộn tiền thừa sống, cũng tạm chấp nhận được.
Bác đầu bếp Mỗ Mỗ mặc đồng phục đầu bếp tiến đến, cung kính chào bốn người mới xin phép nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, kính mời ông chủ, bà chủ, tiểu thư, thiếu gia vào dùng bữa.”
Kiều Khả Sênh gật đầu, ôn hòa nhìn Hàn Thien Nhược: “Con ở lại dùng bữa với chúng ta luôn cho vui.”
“Dạ. Mặc Âu ở đâu thì con ở đó.”
Mặc Âu nhăn răng cười. Cô đi vệ sinh là cô cấm cửa, ai cho mà vào.
Đương lúc mọi người đang định tiến đến phòng ăn, bác quản gia Từ Minh, cũng là chồng của bác đầu bếp chính Mỗ Mỗ từ phía ngoài cửa gấp gáp đi vào thông báo:
“Thưa ông chủ, gia đình nhà em trai ngài đến thăm, còn có cả cậu nhỏ, em trai bà chủ đến nữa, nghe nói là không phải hẹn mà trùng hợp đến chung.”
Mặc Niên Kiệt nhíu mày, đưa mắt nhìn Kiều Khả Sênh lộ vẻ khó xử. Thấy vợ gật đầu, ông mới dám cho quản gia đón người vào.
“Anh trai tôi hôm nay lạ vậy ta, còn bắt chúng tôi đứng đợi ngoài cổng nữa kia mà. Theo tôi thì trình độ tiếp khách của quản gia nhà anh quá chậm chạp rồi, đổi người mới là vừa đấy.” Mặc Niên Vinh, em trai cùng cha khác mẹ của Mặc Niên Kiệt ngạo mạn ung dung bước vào nhà lớn.
“Bác ăn nói cho phải phép vào, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là bác mấy tuần không vệ sinh răng miệng rồi, bảo sao mấy thứ ô uế toàn từ miệng bác thoát ra. Tuy nhà cháu đã đặt hơn mười cái máy lọc không khí cao cấp rồi cũng không thể thanh tẩy nổi hơi thở thơm ngào ngạt của chú.”
Mặc Âu nhún vai đấu khẩu. Từ khi sinh thời đến giờ cô đã không có thiện cảm với người bác bụng bia này rồi.