Trịnh Sở thản nhiên nói: "Tôi không đi đâu".
Lúc này, Tạ Mẫn Phong, Tạ Thừa và đám người Triệu Huấn Thiên đã bước vào quán.
Tạ Phi Phi vừa bị đẩy ngã cũng đã đứng dậy và chạy vào quán, đứng nép sau Hứa Thanh Vân.
Triệu Huấn Thiên nhìn thấy Trịnh Sở đang dọn dẹp bát đĩa thì liền nở nụ cười gian ác nói: "Nhóc con, trước đó mày hỏi tao nhà họ Tạ là cái thá gì. Bây giờ tao đã dẫn cậu Tạ đến rồi đây, mày có gan thì nói lại đi!"
Hứa Thanh Vân thấy đám người bên kia đã bước vào quán, lúc này muốn đẩy Trịnh Sở đi cũng đã muộn.
Cô nghiêm mặt nhìn Triệu Huấn Thiên nói: "Trịnh Sở không nói như vậy, anh đừng có mà nói hưu nói vượn!"
Thật ra trước đó Hứa Thanh Vân đã nghe thấy điều đó nhưng lúc này làm sao cô có thể thừa nhận được.
Nếu như thừa nhận thì kết cục của Trịnh Sở sẽ rất thê thảm.
Triệu Huấn Thiên nghe Hứa Thanh Vân nói vậy thì liền nhìn sang Tạ Mẫn Phong, làm bộ mặt đau khổ nói: "Cậu Tạ, người phụ nữ này đang nói láo, thằng này trước đó thật sự đã từng nói như vậy".
Triệu Huấn Thiên nói xong thì đột nhiên lại thấy Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa đều sững sờ không nói nên lời.
Trong lòng hắn ta cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu tại sao hai người này lại không nói lời nào, hơn nữa ánh mắt còn trân trối nhìn về phía Trịnh Sở.
“Cậu Tạ, cậu làm sao vậy?”, Triệu Huấn Thiên cung kính nhỏ giọng hỏi.
Hắn ta cảm thấy ánh mắt của Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa rất kỳ lạ.
Triệu Huấn Thiên đoán rằng có lẽ Trịnh Sở là khách của Tạ Bá Ngọc cho nên bọn họ đang nghĩ cách để loại bỏ Trịnh Sở mà không khiến Tạ Bá Ngọc tức giận.
Hứa Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt của Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa.
Cô thật sự không biết hai người này muốn đối phó với Trịnh Sở như thế nào.
Hứa Thanh Vân nhìn Tạ Mẫn Phong, bình tĩnh nói: "Cậu Tạ, lần trước ông nội của anh bị thương đã nhờ Trịnh Sở nhà tôi chữa bệnh, bây giờ anh lại muốn vì một người dưới trướng mà đối phó với Trịnh Sở sao? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì nhà họ Tạ làm sao có thể lăn lộn ở thành phố Giang Nam được nữa?"
Sau khi Triệu Huấn Thiên nghe những lời nói của Hứa Thanh Vân thì hắn ta lập tức hiểu ra.
Hóa ra Trịnh Sở là người đã chữa trị cho Tạ Bá Ngọc cho nên Tạ Bá Ngọc mới xem anh là khách quý.
Triệu Huấn Thiên đảo mắt một lúc rồi bật cười nói: "Cậu Tạ, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép biết chút y thuật mà thôi. Sau khi chúng ta giải quyết hắn ta xong thì cứ tìm cho ông Tạ một bác sĩ khác tốt hơn".
Hắn ta không hề biết Tạ Bá Ngọc bị chấn thương như thế nào mà lại cần Trịnh Sở chữa trị.
Cẩn thận ngẫm nghĩ thì hắn ta liền cảm thấy đó nhất định chỉ là chấn thương nhỏ, nếu không Tạ Bá Ngọc cũng sẽ không để cho một tên nhóc như Trịnh Sở chữa trị cho mình.
Tạ Mẫn Phong lúc này chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh khiến cho anh ta không khỏi khó chịu.
Anh ta biết rõ thực lực của Trịnh Sở ở đại hội võ thuật lần trước.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là võ đạo tông sư bình thường cũng khó có thể đối phó được Trịnh Sở.
Tạ Mẫn Phong còn đang suy nghĩ nên giải thích với Trịnh Sở như thế nào để chứng minh được tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Sắc mặt của Tạ Thừa rất khó coi, thậm chí còn tái nhợt, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Lần trước cùng Trịnh Sở đến Vạn Thảo Cốc, ông ta đã thấy được sức mạnh của Trịnh Sở.
Không biết Trịnh Sở đã dùng cách gì mà có thể khiến cho cốc chủ Vạn Thảo Cốc phải cúi đầu trước mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho dù Trịnh Sở đã làm cách nào thì ông ta vẫn rất kinh hãi, anh không phải là người mà bọn họ có thể khiêu khích.
Tạ Thừa cũng đang suy nghĩ không biết phải giải thích với Trịnh Sở như thế nào để anh không nghĩ rằng bọn họ chạy đến đây để đối phó với anh.
Triệu Huấn Thiên không biết Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa đang nghĩ gì, thấy biểu hiện khác lạ của họ thì liền nghi hoặc hỏi: "Cậu Tạ, cậu bị sao vậy?"
Tạ Mẫn Phong không đáp, mồ hôi lạnh vẫn đang chảy ròng ròng trên trán rồi nhỏ xuống tóc tóc trên mặt đất.
Thấy vậy, Triệu Huấn Thiên liền nói: "Cậu Tạ, có phải là do ở đây quá nóng mới khiến cậu đổ mồ hôi không?"
Tạ Mẫn Phong cố gắng điều chỉnh cảm xúc, một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Anh ta liền vung tay phải lên tát thật mạnh vào mặt Triệu Huấn Thiên khiến cho nửa khuôn mặt của hắn ta sưng vù, răng rụng xuống không ít.
Triệu Huấn Thiên bị Tạ Mẫn Phong tát thì vô cùng sửng sốt, hắn ta hướng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tạ Mẫn Phong, nhỏ giọng uất ức nói: "Cậu Tạ, sao cậu lại đánh tôi?"
Đám người Vương Mậu đứng sau Triệu Huấn Thiên còn đang tưởng sẽ được thấy cảnh Trịnh Sở bị Tạ Mẫn Phong đánh chết.
Kết quả Trịnh Sở lại chẳng hề hấn gì mà Triệu Huấn Thiên lại bị Tạ Mẫn Phong tát, chuyện này khiến cho bọn chúng vô cùng choáng váng.
Đám người Vương Mậu bỗng nhiên lại có dự cảm chẳng lành, dường như bọn chúng mời Tạ Mẫn Phong đến giải quyết việc này nhưng cuối cùng bọn chúng mới là người bị xử lý.
Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi đang hết sức lo lắng cho sự an toàn của Trịnh Sở, bỗng nhiên thấy Tạ Mẫn Phong tát Triệu Huấn Thiên thì cả hai cũng đều ngẩn ra nhìn về phía Trịnh Sở, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Trịnh Sở chỉ nở nụ cười thản nhiên chứ không giải thích.
Tạ Phi Phi nhìn thấy cảnh này thì liền vui mừng nói với Hứa Thanh Vân: "Chị họ, em nghĩ anh rể sẽ không sao đâu".
Hứa Thanh Vân liếc nhìn Tạ Phi Phi, ra hiệu cho cô ấy đừng nói nhiều quá.
Tạ Phi Phi lập tức cúi đầu không nói nữa, chỉ lẳng lặng theo dõi tình hình.
Tim của Tạ Mẫn Phong đập rất nhanh, anh ta do dự hồi lâu, cuối cùng mới nói.
"Trước đó tôi không biết rằng tên ngu ngốc này đã xúc phạm cậu Trịnh, tôi cũng không đến đây để nhắm vào cậu Trịnh, xin cậu Trịnh đừng để ý".
Triệu Huấn Thiên nghe Tạ Mẫn Phong nói vậy thì thầm than trong lòng, cảm thấy mọi chuyện rất không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn ta nhất định sẽ gặp rắc rối.
Toàn thân hắn ta lúc này đã đổ mồ hôi lạnh, nét mặt vô cùng hoang mang, hắn ta nhỏ giọng nói: "Cậu Tạ, cậu là cháu trai của ông Tạ, cho dù cậu có làm gì thằng nhóc này cũng chẳng sao, tại sao cậu phải khúm núm trước hắn ta?"
Triệu Huấn Thiên vừa nói xong lời này thì Tạ Thừa đã ra sức tát hắn ta thêm một cái, giận dữ gầm lên: "Câm miệng!"