Năm người phụ nữ đẫy đà có làn da trắng nõn cùng khuôn mặt trang điểm đậm đang ở bên cạnh Tạ Mẫn Phong lần lượt lên tiếng.
"Cậu Tạ, ai lại dám làm cho cậu tức giận vậy?"
"Bây giờ ở thành phố Giang Nam vẫn còn có kẻ dám khiêu khích cậu Tạ sao?"
"Cậu Tạ, cậu đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe".
Tạ Mẫn Phong chán ghét đẩy người phụ nữ đẫy đà bên cạnh ra, lớn tiếng quát: "Cút sang một bên đi".
Anh ta chỉnh trang lại quần áo rồi mới bước ra khỏi câu lạc bộ.
Trên đường đi Tạ Mẫn Phong còn gọi điện thoại cho Tạ Thừa, bảo Tạ Thừa gọi thêm mấy cao thủ tới.
Mặc dù anh ta là một kẻ chơi bời lêu lổng nhưng cũng không phải là kẻ ngu.
Anh ta biết đối phương đã có thể đánh bại được Triệu Huấn Thiên thì chắc chắn cũng phải có thực lực mạnh hơn cảnh giới minh kình, vì vậy phải gọi thêm một ít cao thủ tới mới được.
Chẳng mấy chốc mà đã hơn một giờ đêm.
Khách trong quán đã ra về hết.
Trịnh Sở, Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi đang bận rộn dọn dẹp bát đĩa, quét tước vệ sinh, chuẩn bị về nhà.
Hứa Thanh Vân vẫn cảm thấy bất an về những chuyện vừa xảy ra.
Tuy Trịnh Sở mạnh mẽ đến mức có thể đánh bại cả Triệu Huấn Thiên.
Nhưng những lời nói trước đó của Triệu Huấn Thiên cũng cho thấy hắn ta đang đi theo Tạ Mẫn Phong, cháu trai của nhà họ Tạ.
Hứa Thanh Vân không biết nhiều chuyện giữa các ông lớn ở thành phố Giang Nam nhưng cô vẫn biết hiện giờ nhà họ Tạ đang là thế lực càng lúc càng hùng mạnh ở thành phố Giang Nam.
Ba gia tộc lớn còn lại đều đã suy yếu, thậm chí nhà họ Lý còn phải rời khỏi Hoa Hạ chạy trốn ra nước ngoài.
Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở, do dự một chút rồi mới nói: "Trịnh Sở, hay là anh về nhà trước đi".
Cô bỗng dưng có linh tính rằng Triệu Huấn Thiên sẽ đưa thêm một đám cao thủ khác đến để đối phó với Trịnh Sở.
Tạ Phi Phi nghe Hứa Thanh Vân nói thì cũng cười nói: "Chị họ, chị làm gì mà thương chồng thế, muốn để hai cô gái chúng ta ở lại làm việc tiếp thôi sao?"
Cô ấy vẫn còn trẻ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, cô ấy chỉ nghĩ rằng Hứa Thanh Vân thiên vị Trịnh Sở, muốn anh ấy làm ít việc hơn.
Hứa Thanh Vân liếc mắt nhìn Tạ Phi Phi, nhỏ giọng nói: "Em muốn về thì cũng về đi".
Trịnh Sở nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Hứa Thanh Vân, anh chỉ cười nói: "Cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cô".
Anh vừa dứt lời thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng máy xe gầm rú.
Hứa Thanh Vân nhíu mày, muộn như vậy vẫn còn có người lái xe tới đây thì chắc chắn chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Tạ Phi Phi nhìn Hứa Thanh Vân, cảm nhận được sự lo lắng của cô nên liền lên tiếng: "Chị họ, để em ra nói với bọn họ là chúng ta đã đóng cửa rồi".
Vừa nói cô ấy vừa nở nụ cười rồi bước ra khỏi quán.
Bên ngoài quán.
Tạ Mẫn Phong bước xuống từ một chiếc Porsche màu đen, theo sau là hai võ giả minh kình trung kỳ.
Phía sau chiếc Porsche màu đen có một chiếc BMW A7 màu đen và một chiếc Honda màu xanh lam.
Trên chiếc BMW A7, Tạ Thừa và hai võ giả minh kình trung kỳ cũng bước xuống.
Triệu Huấn Thiên và đám người Vương Mậu bước xuống từ chiếc xe Honda.
Tạ Mẫn Phong tự tin rằng với một đội hình toàn cao thủ như thế này thì cho dù đối phương là võ giả minh kình đỉnh phong thì bọn họ cũng sẽ nắm chắc phần thắng.
Mà anh ta cũng không tin một võ đạo tông sư cảnh giới cao sẽ đến nơi tồi tàn này ăn cơm rồi đánh người.
Tạ Phi Phi vừa bước ra khỏi quán liền nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Triệu Huấn Thiên và Vương Mậu đang nhìn mình.
Cô ấy lại liếc mắt nhìn sang hướng khác thì thấy Tạ Mẫn Phong, Tạ Thừa và bốn người đàn ông trung niên với cơ bắp cuồn cuộn đứng phía sau, ai cũng nhìn cô ấy bằng ánh mắt hung ác.
Tạ Phi Phi cố tỏ ra mạnh mẽ mỉm cười, nhìn mấy người Tạ Mẫn Phong và Triệu Huấn Thiên rồi nói: "Quán của chúng tôi đã đóng cửa, nếu muốn ăn thì ngày mai hãy quay lại".
Tạ Mẫn Phong liếc nhìn Tạ Phi Phi rồi liền xua tay, sốt ruột nói: "Tôi không có hứng thú nói chuyện với cô, mau kêu kẻ đã đánh bị thương người của tôi ra đây".
"Dám đánh người của tôi bị thương, hắn ta đúng là đã ăn gan hùm mật gấu", Tạ Mẫn Phong nắm chặt hai tay trong lòng sôi trào lửa giận.
Đối với một nhân vật như Tạ Mẫn Phong thì người dưới trướng bị đánh cũng tương đương với việc bản thân anh ta bị vả mặt, không thể không trả đũa được.
Triệu Huấn Thiên và đám người Vương Mậu nhìn thấy Tạ Mẫn Phong tức giận như vậy thì liền biết đêm nay Trịnh Sở chắc chắn sẽ rất thê thảm, ít nhất cũng phải bị đánh tàn phế, nhập viện điều trị vài năm.
Tạ Phi Phi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, vẫn tiếp tục mỉm cười nói: "Người đánh anh Thiên đã về từ trước rồi".
“Sao?”, Tạ Mẫn Phong nhìn vào mắt Tạ Phi Phi, cười lạnh nói: "Tôi cho cô 30 phút, nếu như cô không gọi kẻ đó đến đây thì tôi sẽ đập nát quán này".
Tạ Phi Phi nuốt nước bọt nói: "Tôi không có số điện thoại của người đó. Ngày mai anh lại đến đi".
Triệu Huấn Thiên nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì liền mắng: "Nói bậy, trước đó lúc hắn ta đánh tôi cô còn gọi hắn ta là anh, bây giờ cô lại nói mình không biết là sao?"
Nói xong hắn ta liền nhìn sang Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa rồi cung kính nói: "Cậu Tạ, kẻ đó chắc chắn vẫn đang ở trong quán".
Thấy Tạ Phi Phi đang nói láo, Tạ Mẫn Phong liền lớn tiếng quát: "Tránh ra cho tôi".
Vừa dứt lời thì anh ta đã hung hăng đi vào trong quán, đẩy Tạ Phi Phi đang chặn cửa ngã xuống đất.
Hứa Thanh Vân đang dọn dẹp trong cửa hàng, vừa nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào thì liền biết đã có người tới gây sự.
Cô nghiêm túc nhìn Trịnh Sở nói: "Anh mau rời đi bằng cửa sau, tôi sẽ trì hoãn thời gian cho anh".
Trịnh Sở bình thản nói: "Không phải chỉ là người nhà họ Tạ thôi sao, tôi muốn xem bọn họ có thể kiêu căng ngạo mạn đến cỡ nào".
"Bây giờ anh còn muốn nói chuyện này sao? Anh mau rời khỏi đây đi", Hứa Thanh Vân muốn Trịnh Sở nhanh chóng rời đi, nếu ở lại sẽ rất nguy hiểm.