Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng chứng kiến cảnh tượng Trịnh Sở dễ dàng giết chết Ngụy Hoa như vậy thân thể đều không kìm nổi mà run rẩy dữ dội.
Bọn họ đều rất hối hận, lẽ ra trước đây không nên đứng về phía Trịnh Thiên.
Nếu nịnh bợ lấy lòng Trịnh Sở từ sớm thì hôm nay có lẽ còn có thể sống yên vui sung sướng.
Lúc này, Lại Vĩ Khang ở trong nhà kho đã chờ đợi được một lúc nhưng vẫn chưa thấy Ngụy Hoa lôi Trịnh Sở vào.
Lông mày hắn khẽ nhíu, trong lòng có chút bực dọc.
Mặc dù nghe nói Ngụy Hoa là trưởng lão của Bách Quỷ Giáo, là khách quý cả nhà họ Lại.
Nhưng tại thời điểm mấu chốt này, Lại Vĩ Khang không thể chịu nổi sự lề mề của ông ta.
Hắn hận không thể lập tức bắt Trịnh Sở vào và băm vằm anh thành thịt vụn ngay trước mặt chị họ và cháu ngoại trai của mình.
Khi Lại Vĩ Khang khí thế hằm hằm bước ra khỏi nhà kho liền thấy Trịnh Sở đang bình tĩnh đứng thẳng tắp ở bên ngoài.
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng thì căng thẳng, mang theo một tia hoảng sợ.
Về phần bóng dáng của Ngụy Hoa căn bản không nhìn thấy, trong không khí chỉ phảng phất một mùi cháy xém gay mũi.
“Ngụy trưởng lão đâu rồi?”, Lại Vĩ Khang không tin Ngụy Hoa sẽ bị Trịnh Sở giết chết mà sẵng giọng hỏi.
Trong lòng hắn ước đoán có lẽ Ngụy Hoa lúc này còn đang chơi đùa với Trịnh Sở, đợi Trịnh Sở cảm thấy yên tâm liền thẳng tay bóp chết anh.
Trong quá khứ hắn thường xuyên thấy Ngụy Hoa làm như vậy.
Nhưng hắn hét lên vài lần vẫn không nhận được lời hồi âm của Ngụy Hoa.
Sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, quay phắt nhìn hướng Trịnh Sở: "Mày làm gì Ngụy Hoa trưởng lão rồi?”
Ngụy Hoa là trưởng lão của Bách Quỷ Giáo, nếu ông ta xảy ra bất trắc, Lại Vĩ Khang hoặc toàn bộ nhà họ Lại chắc chắn sẽ rơi vào khủng hoảng lớn.
Trịnh Sở nghe Lại Vĩ Khang hỏi vậy chỉ cười hề hề: “Chết rồi".
"Dựa vào mày?”, giọng điệu của Lại Vĩ Khang lạnh băng, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay đan chặt vào nhau: “Ông ta làm sao có thể chết, mày được tính là cái thá gì mà có thể giết chết Ngụy trưởng lão”.
Thực ra Lại Vĩ Khang cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu Ngụy Hoa vẫn còn sống tại sao còn chưa ra mặt đây.
Đôi mắt hắn cũng để ý thấy trên tường có một lỗ hổng hình người, nhìn hình dáng này rất giống như Ngụy Hoa.
Nếu hôm nay Ngụy Hoa chết ở đây nhà họ Lại không có cách nào có thể chối bỏ trách nhiệm.
Ngọn lửa căm giận cháy hừng hực trong lồng ngực Lại Vĩ Khang đã không còn kiềm chế được nữa: “Mày đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Vừa dứt lời, tay phải Lại Vĩ Khang mang theo sức mạnh ngàn cân đánh về phía Trịnh Sở.
Hắn tuyệt đối không cho phép tên rác rưởi trước kia lại ngạo nghễ trước mặt mình như vậy.
Thứ bỏ đi thì chính hạng phế phẩm cả một đời, sao có thể ưu tú như bản thân hắn?
Trịnh Sở nhìn bộ dạng điên cuồng này của Lại Vĩ Khang thì khẽ động thân hình, né tránh một đòn này.
Ầm.
Bức tường rắn chắc trong chớp mắt bị đánh thành một lỗ hổng, xung quanh vết hổng đó lan rộng vết rạn nứt, xem chừng có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng thấy Lại Vĩ Khang tấn công Trịnh Sở nhưng anh lại chậm chạp không đánh trả.
Trong lòng họ tự hỏi Trịnh Sở đang chuẩn bị cái gì?
Trên thực tế ai trong số ba người họ tùy ý ra tay cũng có thể chế ngự Lại Vĩ Khang.
Nhưng nếu Trịnh Sở đã không mở lời thì bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động.
Đùng đùng đùng.
Lại Vĩ Khang đã rơi vào trạng thái điên loạn, hắn dồn lực thi triển ra năng lượng mạnh mẽ, liên tiếp tung ra nhiều cú đấm nhưng mỗi quyền rơi xuống đều không đánh trúng Trịnh Sở.
Sau một thời gian dài giao đấu, nội lực của Lại Vĩ Khang đã tiêu hao gần hết.
Hắn thở hổn hển từng hơi, đôi mắt giăng đầy tia máu độc ác nhìn Trịnh Sở chằm chằm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Hôm nay Ngụy Hoa bỏ mạng tại đây, nhà họ Lại ắt sẽ gặp họa diệt môn.
Trịnh Sở nhìn bộ dạng điên cuồng này của Lại Vĩ Khang, lạnh giọng nói: "Đánh thỏa thích chưa?”
Trước đây anh chưa từng có hảo cảm đối với Lại Vĩ Khang, hắn là cùng một loại người giống với Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên.
Lại Vĩ Khang nhìn Trịnh Sở chòng chọc, hai mắt như có thể phun ra lửa cháy, hắn gằn từng chữ như rít ra từ kẽ răng: “Trịnh Sở, mày đang lăng nhục tao”.
Hắn cảm thấy bản thân đang bị Trịnh Sở đùa bỡn.
Vừa rồi bản thân liều mạng vung quyền về phía Trịnh Sở nhưng ngay cả góc áo của anh cũng chưa từng chạm tới.
Bây giờ nghĩ lại, Trịnh Sở như đang cố ý làm hắn ta nhục nhã.
“Lăng mạ anh thì đã sao?”, Trịnh Sở hờ hững đáp: “Không lẽ trước đó anh lăng nhục tôi còn ít sao?”
Lại Vĩ Khang giận dữ gầm lên một tiếng, sau đó đưa ngón trỏ đến bên miệng, cắn một miếng thật mạnh.
Da trên ngón trỏ bị cắn rách, đầu ngón tay Lại Vĩ Khang lập tức xuất hiện một giọt máu đỏ tươi.
Hắn quắc mắt nhìn Trịnh Sở đầy hung ác: “Tao và mày hôm nay không chết không ngừng”.
Nói đoạn máu đỏ trên đầu ngón tay Lại Vĩ Khang như được thổi vào linh tính mà chậm rãi trôi nổi trong không trung rồi nở rộ chùm ánh sáng đỏ chói mắt.
Gương mặt hắn hung tợn vặn vẹo như ác quỷ, liên tục cười khẩy: “Trịnh Sở, xuống địa ngục đi!”
Chiêu thức này là một cấm thuật mà hắn lén lút học được từ Bách Quỷ Giáo.
Yêu cầu sử dụng linh hồn và máu thịt của bản thân làm môi giới biến mình thành một hung linh.
Một khi sử dụng chiêu thức này, tinh thần và trí tuệ của người thi triển sẽ hoàn toàn bị quét sạch, và người đó sẽ rơi vào trạng thái mất kiểm soát, không phân địch ta mà thẳng tay chém giết mọi thứ xung quanh.
Vì vậy người trong Bách Quỷ Giáo mới quy kết thuật này vào hàng ngũ cấm thuật, ngoại trừ giáo chủ hầu như không ai sử dụng tới.
Không biết Lại Vĩ Khang đã vụng trộm học được chiêu thức này như thế nào.
Rầm.
Rầm.
Cả khu vực vang vọng từng tiếng nổ lớn.
Từng tấc da thịt trên người Lại Vĩ Khang nứt toác, máu tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ cơ thể hắn.
Nối tiếp đó là một tiếng nổ cực lớn, thân thể Lại Vĩ Khang nổ tung, các mảnh vỡ bay rải rác khắp bầu trời.
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng thấy Lại Vĩ Khang tung ra thủ đoạn này thì chết lặng trong lòng không nói nên lời.
Tên nhóc này bày vẽ nửa ngày hóa ra là muốn tự phát nổ.
Cho dù là tự nổ cũng không hề tổn thương tới dù một sợi tóc của Trịnh Sở.
Khi trong lòng họ còn đang trào dâng coi thường thì mặt đất lại bắt đầu rung chuyển dữ dội, tiếp đó là một tiếng gầm khiến con hồn phách của con người ta phải chao đảo, ầm ầm nổ vang từ nơi Lại Vĩ Khang chết.
Nghe thấy âm thanh này, một cơn rùng rợn chạy dọc sống lưng của ba người họ, hai chân cũng bất giác mềm nhũn gần như muốn ngã ngồi xuống nền đất.
Họ đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm xem tiếng gầm đó phát ra từ đâu.
Ngay sau đó liền thấy một hung linh toàn thân đầm đìa máu tươi với đôi mắt trống rỗng vô hồn xuất hiện ở khu vực này.
Ba người trực tiếp bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức đổ gục xuống đất, không còn hơi sức đứng dậy bỏ chạy.