Ngay sau đó ông ta liền nhìn thấy Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đang cuộn tròn trên đất với vẻ yếu ớt.
Lại Vĩ Khang sải bước tới chỗ Lại Mộng Linh, lo lắng nói: “Chị, chị không sao chứ?”
Nghe thấy giọng của Lại Vĩ Khang, Lại Mộng Linh bỗng nhiên mở to mắt, vươn đôi tay run rẩy ra với ề phía mặt Lại Vĩ Khang.
Sau khi xác nhận phía trước là người thật chứ không phải là ảo giác, bà ta nói bằng giọng điệu yếu ớt nhưng cũng có chút hung ác: “Vĩ Khang, em phải báo thù cho chị, băm thây Trịnh Sở ra làm trăm mảnh”.
Bà ta nói bằng giọng rất lớn, như thể đã dùng hết sức lực trong người vậy, nói xong câu này liền ngất xỉu trên mặt đất.
Nghe thấy lời của Lại Mộng Linh, mặt Lại Vĩ Khang đỏ bừng vì tức giận, ông ta rít gào: “Trưởng lão Ngụy, bắt Trịnh Sở lại giúp tôi, tôi muốn khiến cậu ta không được chết tử tế”.
Bên ngoài nhà kho.
Thoạt đầu Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường còn rất lo lắng, không biết Lại Vĩ Cường sẽ gặp Lại Mộng Linh với trạng thái như thế nào ở bên trong.
Bọn họ đưa mắt nhìn Trịnh Sở, thấy vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, không hề có chút lo lắng căng thẳng, trong lòng đoán rằng chắc Lại Mộng Linh không có gì đáng ngại.
Khi trái tim căng thẳng của bọn họ vừa mới buông lỏng được một chút thì lại nghe thấy tiếng tức giận của Lại Vĩ Khang vang lên trong nhà kho.
Giọng của Lại Vĩ Khang vừa vang lên, Ngụy Hoa người mà từ vừa nãy đến giờ không nói gì với hơi thở âm u lạnh lẽo đột nhiên vươn tay phải ra hướng về phía Trịnh Sở.
Trịnh Sở phản ứng rất nhanh nhạy, khi Ngụy Hoa ra tay, anh đã duỗi tay phải ra trước đánh vào ngực Ngụy Hoa.
Ầm ầm.
Ngụy Hoa bị Trịnh Sở đấm, trước ngực liền vang lên một tiếng giòn tan.
Thân thể ông ta không hề bị bay ngược, trên mặt lộ ra nụ cười: “Khá thú vị, vậy mà lại có thể phá vỡ pháp bảo phòng ngự của tôi”.
Trong lúc Ngụy Hoa nói chuyện, có một lớp bột trắng rơi xuống từ trên người ông ta.
Trịnh Sở nhìn vào lớp bột trắng, anh liền biết đây là bộ giáp được luyện chế bởi pháp sư cảnh giới thuật pháp chân nhân từ khung xương sau khi chết.
Nhân lúc Trịnh Sở mải chú ý đến thứ bột trắng trên mặt đất, Ngụy Hoa lập tức vươn tay phải ẩn chứa sát khí nồng đậm ra tấn công Trịnh Sở.
Ông ta muốn nhân lúc Trịnh Sở không đề phòng giết anh tại đây.
Thấy cánh tay ẩn chứa sát khí nồng đậm của Ngụy Hoa, Trịnh Sở vô cùng bình tĩnh, anh cũng vươn tay phải ra tiếp chiêu.
Ngụy Hoa có chút sửng sốt khi thấy Trịnh Sở vậy mà dám tiếp chiêu mình, sau đó hắn ta chợt cười thành tiếng.
Hắn ta cảm thấy đầu óc Trịnh Sở không được nhanh nhạy cho lắm, cư nhiên dám tiếp chiêu người của Bách quỷ giáo.
Lẽ nào Trịnh Sở không biết người của Bách quỷ giáo, toàn thân từ trên xuống dưới đều là sát khí sao, một khi tiếp chiêu cho dù là thắng thì cánh tay đó cũng coi như bỏ.
Huống hồ Ngụy Hoa tự cho rằng thực lực của mình mạnh hơn Trịnh Sở, quyền chưởng này đủ để đánh chết Trịnh Sở.
Ầm ầm.
Khi Ngụy Hoa đang đắc ý, tay phải của Trịnh Sở đã chạm vào tay phải của ông ta, phát ra tiếng vang như sấm rền.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, thân thể Ngụy Hoa bay ngược như diều đứt dây vậy, đập mạnh vào bức tường đá vững chắc, sau khi lưu lại một cái hố hình người ở trên đó mới chầm chậm ngã xuống.
Trúng quyền này của Trịnh Sở, Ngụy Hoa chưa chết.
Ông ta cảm nhận được các vết nứt nhỏ xuất hiện trong nội tạng của mình, nhiều đoạn xương cốt trên khắp cơ thể bị gãy.
Đặc biệt là cánh tay phải mà ông ta va chạm với Trịnh Sở, xương cốt đã biến thành bột mịn.
Trên mặt Ngụy Hoa mang theo vẻ nghi hoặc, ông ta không hiểu vì sao mình lại bị Trịnh Sở đánh bại, còn bị đánh bại một cách triệt để như vậy.
Hắn ta nhìn vào Trịnh Sở, mở miệng hỏi: “Tại sao cậu không trúng sát khí?”
Ngụy Hoa thực sự không thể hiểu tại sao Trịnh Sở lại có uy lực mạnh mẽ như vậy ở độ tuổi này.
Theo lý mà nói, cho dù Trịnh Sở có tư chất bất phàm cũng không thể đạt tới cảnh giới thuật pháp chân nhân ở độ tuổi hiện tại.
Chỉ cần chưa đạt tới cảnh giới thuật pháp chân nhân, sao có thể là đối thủ của ông ta chứ.
Trịnh Sở nhìn vào Ngụy Hoa, anh nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Bởi vì ông quá yếu”.
Một câu nói rất đơn giản nhưng lại khiến trái tim của Nguy Hoa tổn thương sâu sắc.
Ngụy Hoa như thể phát điên, lẩm bẩm: “Tôi quá yếu sao? Tôi thực sự quá yếu sao?”
Trịnh Sở phớt lờ lời nói của Ngụy Hoa, trên tay phải anh xuất hiện một ngọn lửa mờ ảo.
Thấy ngọn lửa trên tay Trịnh Sở, trái tim Ngụy Hoa run lên không biết vì sao, lo lắng nói: “Người anh em, cậu đừng làm loạn, tôi là trưởng lão của Bách quỷ giáo, nếu cậu giết tôi thì sẽ trở thành kẻ địch của Bách quỷ giáo Tây Nam đó”.
Trịnh Sở bỏ qua lời đe dọa của Ngụy Hoa, đừng nói là trưởng lão, cho dù là thánh nữ của Bách quỷ giáo cũng đã bị anh giết chết.
Ngọn lửa trong lòng bàn tay phải Trịnh Sở thoát ra khỏi tay anh như thể một con rắn dài vậy, lao về phía Ngụy Hoa.
Thấy con rắn lửa kéo tới, mặt Ngụy Hoa vô cùng hoảng sợ, ông ta cố hết sức để thoát khỏi đây.
Tuy nhiên, ông ta bị thương nặng, xương cốt trên người cũng bị gãy kha khá, căn bản không thể chạy thoát.
Sau khi quấn quanh người Ngụy Hoa, con rắn lửa dài bắt đầu bốc cháy thiêu đốt cơ thể Ngụy Hoa một cách sạch sẽ, một lát sau ông ta liền hóa thành tro tàn.
Nhìn vào Ngụy Hoa bị thiêu đốt thành tro tàn, trong mặt Trịnh Sở lóe lên tia sáng.
Anh giơ tay phải ta tóm vào không trung, một khối ngọc ba màu xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Trịnh Sở cầm miếng ngọc ba màu, có chút khó tin nói:”Chuyện gì thế này, sao trên người ông ta có ngọc ba màu mà mình lại không cảm nhận được nhỉ”.
Anh nhớ rằng trước đó khi giết thánh nữ Bách quỷ giáo, anh có thể cảm nhận rõ ràng trên người bọn họ có mang theo ngọc ba màu.
Trịnh Sở lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Chắc là sát khí trên người ông ta quá nặng, cho nên che lấp khí tức của ngọc ba màu”.