Vô Thượng Tiên Đế

Chương 202: Ông cụ nhà họ Tạ



Một khi có kẻ địch mạnh ập đến, chắc chắn đây sẽ là những người bỏ theo địch trước tiên.

Tạ Bá Ngọc nhìn đám người kia rồi lắc đầu nói: “Tôi không thể giữ lại các người được”.

Vừa nói xong, Tạ Bá Ngọc đã tung ra những đòn mạnh nhất, muốn đánh chết đám người đó.

Phụt phụt phụt…

Chỉ trong nháy mắt, đám người đó đã phun miệng đầy máu tươi, cả người toàn máu là máu, nằm dưới đất không còn chút sức sống nào.

Theo lý mà nói, Tạ Bá Ngọc một mình đánh chết hơn mười tinh anh ở cấp bậc tông sư võ đạo thế này, khó khăn rất lớn.

Nhưng vì Trịnh Sở đã phóng uy áp ra, ép đám người đó khiến họ như người bình thường nên không thể nào chống lại thế tấn công của Tạ Bá Ngọc.

Vì thế, Tạ Bá Ngọc mới có thể dễ dàng giải quyết bọn họ.

Tất nhiên Tạ Bá Ngọc cũng biết đầu đuôi chuyện này nên nhìn Trịnh Sở với ánh mắt cảm ơn, nói: “Cảm ơn cậu Trịnh”.

Trịnh Sở chậm rãi đáp xuống đất, nhìn Tạ Bá Ngọc nói: “Chuyện nhỏ thôi mà”.

Chuyện này với Trịnh Sở mà nói, quả thật chỉ là chuyện gì đó rất nhỏ mà thôi.

Tạ Bá Ngọc mỉm cười nói: “Nay đã giải quyết Tạ Bá Kim xong rồi, chúng ta có thể lên khu biệt thự trên nói xem thử không?”

Lâu rồi ông ta không về lại nhà họ Tạ ở Thanh Châu, nay trở về rồi, ông ta rất muốn xem thử nơi đó có gì thay đổi không.

Quan trọng hơn nữa chính là hỏi han ông cụ của nhà họ Tạ, bố ông ta.

Trịnh Sở gật đầu, Tạ Bá Ngọc bèn dẫn Trịnh Sở đi lên đỉnh núi.

Trên đường lên đỉnh núi, số lượng võ giả xung quanh dần nhiều hơn.

Cảnh giới thấp nhất của bọn họ cũng đã là minh kình rồi, hiện tại đang cầm thứ vũ khí giản dị trong tay để đi tuần tra.

Một khi phát hiện ra có người lạ không được phép mà dám bén mảng tới thì sẽ dạy dỗ cho kẻ đó một trận ra trò.

Nay bọn họ trông thấy bóng dáng Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc xuất hiện thì nhíu mày, nhìn bọn họ quát hỏi: “Các người là ai? Có thiệp mời không?”

“Không có”, vẻ mặt Tạ Bá Ngọc hết sức nghiêm túc, mang theo sự uy nghiêm của người bề trên.

“Không có thiệp mời mà cũng dám đến nhà họ Tạ hả”, võ giả tuần tra lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt hung ác, nắm chặt vũ khí trong tay.

Tạ Bá Ngọc nhìn võ giả tuần tra nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với mình như thế.

Ông ta nhíu mày nói: "Tôi là Tạ Bá Ngọc, về nhà thăm hỏi ông cụ một chút mà cũng cần thiệp mời ư”.

Võ giả tuần tra nghe thế thì vẻ mặt lập tức trở nên cứng đờ.

Mới lúc nãy thôi, bọn họ còn nghe mọi người kháo nhau rằng Tạ Bá Ngọc đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu gây chuyện.

Chắc bây giờ đã bị Tạ Bá Kim giết chết rồi.

Hoàn toàn không ngờ, Tạ Bá Ngọc chẳng những không chết mà trên người còn không có chút vết thương nào, lành lặn đứng trước mặt bọn họ.

“Tạ Bá Ngọc, ông có cái gì để chứng minh hay không?”, võ giả tuần tra là người mới nên hoàn toàn không biết mặt mũi Tạ Bá Ngọc trông thế nào.

Tạ Bá Ngọc nghe võ giả tuần tra nói thế thì giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt hắn.

Bốp.

Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, nó để lại một dấu bàn tay đỏ bừng trên mặt võ giả tuần tra.

“Tôi mà cũng cần phải chứng minh thân phận của mình ư?”, sau khi Tạ Bá Ngọc trở lại nhà họ Tạ ở Thanh Châu, tính tình ông ta đã có sự thay đổi rõ rệt.

Dù đã có một sự thay đổi rất lớn thì ông ta cũng không dám làm gì bất kính với Trịnh Sở, lòng trung thành với anh vẫn không hề giảm đi chút nào.

Võ giả tuần tra trúng một cái tát của Tạ Bá Ngọc thì cực kỳ tức giận: “Dám đến nhà họ Tạ Thanh Châu để gây chuyện, muốn chết rồi mà”.

Vừa nói xong thì tất cả những võ giả tuần tra đều tập trung lại đây, vẻ mặt hết sức nghiêm túc bao vây Tạ Bá Ngọc và Trịnh Sở.

Thực lực của mỗi người bọn họ đều ở đâu đó quanh cảnh giới minh kình, kẻ nào cũng có sự kiêu căng ngạo mạn.

Tạ Bá Ngọc nhíu mày, nhìn đám người không biết sống chết trước mặt: “Các người dám làm trái lệnh chủ nhân, không muốn sống rồi đúng không”.

Tạ Bá Ngọc vừa nói xong đã chuẩn bị ra tay, dạy cho đám võ giả tuần tra này một bài học.

Đúng lúc đó, một giọng nói già nua, như thể đã sống mấy trăm năm vang lên bên tai ông ta.

“Bá Ngọc, cuối cùng con cũng về rồi”, giọng nói già nua của ông ấy mang theo sự kích động và vui vẻ.

Tạ Bá Ngọc nghe thấy giọng nói đó thì hốc mắt chợt đỏ ửng lên, nhìn theo hướng giọng nói phát ra, lập tức trông thấy một ông cụ mặc quần áo luyện công màu trắng, mái đầu bạc phơ đúng đó.

“Bố”, Tạ Bá Ngọc chỉ thốt lên đúng một chữ ngắn gọn, nhưng lại chất chứa vô vàn tình cảm thắm thiết.

Ông cụ nhà họ Tạ nghe Tạ Bá Ngọc gọi thế, trên gương mặt đầy nếp nhăn là nụ cười rực rỡ: “Bá Ngọc, em trai con, Bá Kim ấy, chắc mấy năm nay nó thường xuyên gây phiền phức cho con lắm phải không”.

Tạ Bá Ngọc lắc đầu nói: “Nó giết con trai con, giết cả vợ con, nay lại muốn giết cả hai đứa cháu cuối cùng của con”.

Ông cụ nhà họ Tạ nghe Tạ Bá Ngọc nói thế thì gương mặt trở nên già nua, mái tóc bạc không gió cũng tự lay động: “Bá Kim quá đáng như thế hả, khi nào nó xuất quan, bố sẽ dạy dỗ nó một trận”.

Tạ Bá Ngọc nghe ông cụ nói thế thì trong lòng bối rối, không biết phải cho ông cụ biết chuyện Tạ Bá Kim đã chết thế nào.

Sau một thoáng do dự, cuối cùng Tạ Bá Ngọc vẫn lên tiếng: “Tạ Bá Kim sẽ không bao giờ trở về nữa”.

“Nó ra ngoài làm nhiệm vụ gì hả?”, ông cụ nghe Tạ Bá Ngọc nói thế, lại tưởng Tạ Bá Kim ra ngoài làm việc.

Tạ Bá Ngọc lắc đầu nói: “Nó đã chết rồi”.

Ông ta nói xong thì cúi đầu xuống, chờ đợi cơn thịnh nộ của ông cụ.

Nhưng mãi một lúc lâu ông cụ vẫn không mở miệng, năm sáu phút sau, mới bắt đầu lên tiếng: “Bao năm nay Bá Kim làm ra rất nhiều việc ác, nhưng không ngờ, cả cháu và con dâu của ta cũng dám giết”.

Ông cụ nói xong, gương mặt đầy nếp nhăn xuất hiện hai dòng nước mắt chảy dài: “Bao năm qua con đã vất vả rồi”.

Ông cụ biết tính tình Tạ Bá Ngọc và Tạ Bá Kim, người quá hiền lành nhân hậu, kẻ lại xảo trá ranh ma.

Lần nào ông cụ muốn gọi Tạ Bá Ngọc về cũng bị Tạ Bá Kim phá rối, không thể nào gọi về được.

Ông cụ nhà họ Tạ nghĩ rắng cái chết của vợ và con Tạ Bá Ngọc đều có một phần lỗi của ông trong đó.

Tạ Bá Ngọc nghe ông cụ nhà họ Tạ nói thế thì lắc đầu mỉm cười nói: “May là con gặp được cậu Trịnh đây, có cậu ấy mới có con vẫn khỏe mạnh ngày hôm nay”.

Ông cụ nhìn Trịnh Sở, thấy anh chỉ chừng trên dưới hai mươi tuổi, không ngờ lại có sức mạnh bất phàm đến thế, đủ để bảo vệ Tạ Bá Ngọc.

Ông cụ nhìn Trịnh Sở, hỏi: “Cậu là người của môn phái nào thế? Sư phụ cậu là ai?"

“Cháu không có sư phụ”, giọng Trịnh Sở vẫn bình thản, không hề hoảng sợ vì đối phương là ông cụ nhà họ Tạ.

Huống chi, ông cụ trước mắt anh cũng đã là cây đèn cạn dầu, có lẽ khoảng mười giờ tối nay sẽ từ giã cõi đời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv