- Kẻ nào đang nói, cút ngay..
Nghe được âm thanh đầy vẻ chế giễu châm chọc, Mộ Dung Minh Nguyệt giận dữ gầm lên, muốn hướng kẻ không biết điều kia ra tay, nhưng khi nhìn thấy một hắc bào thanh niên đang khoan thai bước tới, thanh âm của hắn lại tắc trong cỏ hộng mãi không phát ra được.
Nhìn Tiêu Phàm mang theo Tiêu Linh Nhi và Trọc Thiên Hồng chậm rãi đi tới, tu sĩ bốn phía đều tự giác nhường ra một con đường, ánh mắt đề phòng nhìn đám người Tiêu Phàm.
Độc Cô Tướng Đình cũng vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói, trải qua sự tình lần trước khi đối mặt với Tiêu Phàm, thâm tâm hắn có chút sợ hãi.
Huống chi, Tiêu Phàm cùng Nam Cung Tiêu Tiêu là huynh đệ, mà Nam Cung Tiêu Tiêu lại cùng Lão Tổ của Độc Cô gia- Độc Cô Tuyệt là sư huynh đệ, hắn không dám trực tiếp chống đối Tiêu Phàm.
- Chẳng lẽ ta nói sai sao?
Tiêu Phàm híp hai mắt, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt.
Sắc mặt Mộ Dung Minh Nguyệt thập phần khó coi, trong đầu hắn đang hồi tưởng lại lời của phụ thân hắn, Mộ Dung Tinh Thành đã nói cùng hắn, khi nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt tràn ngập sự đề phòng.
- Khi người của Chiến Thần Điện truy sát người của Sở gia, các ngươi đang làm gì?
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn tất cả, ánh mắt cuối cùng rơi vào nhóm tu sĩ mặc hắc sắc chiến giáp hỏi.
Những tu sĩ này rõ ràng là người của Chiến Thần Điện, khi thấy Tiêu Phàm nhìn qua, không ít kẻ lộ ra vẻ kiêng dè, một kiếm lúc trước của Tiêu Phàm diệt sát hơn hai mươi cường giả của Chiến Thần Điện còn hiện rõ trước mắt.
Nhưng cũng có không ít người ánh mắt thập phần bình tĩnh, căn bản không đem Tiêu Phàm để ở trong mắt, tại chỗ này, cho dù tu vi của ngươi có cường đại đến đâu, cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực ở Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, bọn hắn đều cho rằng bản thân cùng giai với Tiêu Phàm, tự nhiên không sợ Tiêu Phàm.
- Sở gia bị truy sát là sự tình của Sở gia, liên quan gì đến chúng ta?
Một tu sĩ lấy dũng khí nói.
Nghe vậy, không ít người nhao nhao gật đầu, bọn hắn đều có ý tứ này, đừng nói Sở gia bị người khác truy sát, chính là bị người khác ra tay diệt trừ thì có làm sao?
- Các ngươi cũng có ý nghĩ như vậy sao?
Ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào đám người Mộ Dung Minh Nguyệt, Độc Cô Tướng Đình cùng Lăng Thanh Tịch, ba người đều trầm mặc không nói, không biết là ngầm thừa nhận hay là có ý tứ gì khác.
Tiêu Phàm đột nhiên cười, nụ cười có chút tà ác, nói:
- Các ngươi thật không hổ danh là thiên tài ở các Cổ Tộc, hy vọng các ngươi nhớ kỹ câu nói này! Chờ khi Chiến Thần Điện muốn ra tay giết các ngươi, các ngươi cũng đừng nghĩ đến có người có thể cứu các ngươi!
- Tại đây, cho dù là Chiến Thần cảnh thì sao, chẳng phải cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực Chiến Thánh cảnh hay sao, chúng ta căn bản không cần người cứu!
Lại có một tên tu sĩ khác cười lạnh nói.
Tầng thứ sáu của mộ địa này đối với tu sĩ Chiến Thần cảnh có lực áp chế rất lớn, dù là có Cửu U Ma Huyết, cũng không chống lại được áp chế tại đây.
Mỗi người trong bọn hắn đều là tinh anh của các Cổ Tộc, đã kinh lịch qua không ít trận chém giết mới có thể đi đến bước này, vì vậy mỗi người bọn họ đều có mấy phần ngạo khí, sao có thể cấp cho Tiêu Phàm mặt mũi.
- Chính vì vậy ta mới hi vọng các ngươi nhớ kỹ câu nói này! Các ngươi không cần người khác cứu!
Tiêu Phàm híp hai mắt, lắc đầu, quay người hướng về vị trí cửa thông đạo đi tới.
Không thể không nói, trong lòng Tiêu Phàm vô cùng thất vọng, những kẻ này rõ ràng có một số người biết rõ việc Chiến Thần Điện muốn ra tay đối phó bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn thờ ơ, đến bây giờ còn muốn tự giết lẫn nhau.
Những kẻ luôn kiêu ngạo, lúc nào cũng tự cho là đúng, rõ ràng là một chuyện châm chọc biết bao.
- Tất cả mọi người của Độc Cô gia tộc nghe lệnh, không được cùng Cổ Tộc tương tàn, người nào vi phạm, trục xuất gia tộc!
Đột nhiên, Độc Cô Tướng Đình hít sâu một cái rồi quát to.
- Vâng!
Tu sĩ của Độc Cô gia tộc mặc dù không biết vì sao, nhưng vẫn nghe lệnh đáp lại.
- Này, Độc Cô Tướng Đình, ngươi không phải chỉ cần dăm ba câu như vậy liền bị thuyết phục rồi chứ? Vậy mà khi nãy ngươi còn ngăn cản ta?
Mộ Dung Minh Nguyệt khinh thường nói, mặc dù Mộ Dung Tinh Thành nói cho hắn không nên đối địch với Tiêu Phàm, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm lời dặn này.
- Tiêu Phàm, xin lỗi!
Độc Cô Tướng Đình không thèm để ý Mộ Dung Minh Nguyệt, ánh mắt áy náy nhìn về phía Tiêu Phàm nói.
Hắn luôn nhớ rõ mệnh lệnh Độc Cô Tuyệt hạ cho bọn hắn, Độc Cô gia tộc cùng Tu La Điện mãi là đồng minh, lúc nãy hăn tự nhiên không đi chống đối cùng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm gật đầu, tại sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ ngoài ý muốn, chí ít, Độc Cô Tướng Đình còn có thể cứu.
- Mọi người của Lăng gia nghe lệnh, không được cùng Cổ Tộc tương tàn, kẻ nào vi phạm, trục xuất gia tộc!
Lăng Thanh Tịch cũng đột nhiên nói ra, hướng về phía Tiêu Phàm hơi gật đầu ra hiệu.
Lúc trước Tiêu Phàm đem Vạn Hoa Chi Tâm đổi cho nàng, để cho nàng đột phá đến Chiến Thần cảnh, hiện tại nàng duy trì ý khiến Tiêu Phàm, cũng coi là cảm kích Tiêu Phàm.
Về phần mấy đại gia tộc khác cùng người của Chiến Thần Điện, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, thậm chí còn có chút khinh thường nhìn Tiêu Phàm.
- Đám ngươi ngu xuẩn luôn quá tự cho là đúng, chờ đến khi Chiến Thần Điện trắng trợn đồ sát Cổ Tộc của các ngươi, thậm chí hủy diệt gia tộc của các ngươi, không biết các ngươi còn có thể kiên cường như bây giờ hay không!
Trọc Thiên Hồng nhìn thấy tình hình này đều nhịn không được, không khỏi nổi giận mắng.
- Ngươi nói cái gì?
Mộ Dung Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, nhìn Trọc Thiên Hồng hỏi lại.
Đáng tiếc, Trọc Thiên Hồng lười cùng hắn nói nhảm.
Mộ Dung Minh Nguyệt vẫn còn có điều muốn nói, nhưng đột nhiên, từng đạo từng đạo khí tức cường đại từ đằng xa cuốn tới. Lúc này đám người liền nhìn thấy từng thân ảnh không ngừng tiến lại nơi này.
- Chuyện gì xảy ra?
Một người cất tiếng hỏi, vẻ mặt đám người đều lộ ra vẻ đề phòng.
Chỉ thấy phía trước có không ít người đang điên cuồng chạy lại đây, trên người họ đều máu me đầm đìa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, mỗi người đều bị thương thảm trọng.
- Những người này cũng bị truy sát không ngừng?
Tiêu Linh Nhi kinh ngạc nhìn những tu sĩ kia, bộ dạng này của họ cùng bọn hắn lúc trước không có gì khác
- Các ngươi nhìn, bên kia cũng có, là người của Hoàng Phủ gia tộc!
- Đông Phương gia tộc cũng có mấy người, dường như cũng có người của Mộ Dung gia tộc chúng ta!
- Bọn hắn đều
bị người của Chiến Thần Điện truy sát, chẳng lẽ lời hắn nói là thực, Chiến Thần Điện đã bắt đầu động thủ đối với Cổ Tộc?!
Đám người này đều lộ ra vẻ sợ hãi không thôi, không ít kẻ nhận ra người của gia tộc mình, thấy tình trạng này, tất cả đều cảm thấy phi thường phẫn nộ, sau đó nhiều người không nhịn được đạp không mà lên, hướng về nơi xa bay đi.
Những người còn lại, ánh mắt đều hướng về Tiêu Phàm và Trọc Thiên Hồng, tỏ vẻ muốn hỏi thăm tình hình.
- Hiện tại báo ứng của các ngươi tới rồi
Trọc Thiên Hồng bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, hắn không nghĩ đến người của Chiến Thần Điện đã bắt đầu ra tay tại tầng không gian thứ sáu.
Từ đây suy ra, năm tầng phía trước của mộ địa sẽ có bao nhiêu tu sĩ Cổ Tộc còn sống?
- Công Tử, chúng ta trước tiên nên giết chết đầu Phong Lôi Thú này rồi tiến vào tầng thứ bảy.
Trọc Thiên Hồng vẻ mặt lấy lòng nói.
Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh nhìn phía xa, cuối cùng lắc đầu.
Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét vang lên không dứt, số lượng tu sĩ của Chiến Thần Điện so với tu sĩ của Cổ Tộc đã chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa những nhân vật yêu nghiệt của các Cổ Tộc cũng không có ở nơi này, rõ ràng không phải đối thủ của Chiến Thần Điện.
Những người kia chạy trốn tới nơi này, vốn là muốn tiến vào tầng thứ bảy, nhưng ba tầng cuối cũng của mộ địa lại có thể dễ dàng tiến vào như vậy sao?
Hiển nhiên sự tình bây giờ đã vượt quá dự đoán của họ, chạy được tới nơi này nhưng lại không có đường để trốn.
Phải biết rằng, dù là nhân vật cấp độ yêu nghệt như Độc Cô Tướng Đình, Lăng Thanh Tịch và Mộ Dung Minh Nguyệt muốn đi vào tầng thứ bảy, đều phải thành thật chờ đợi tại nơi này.
Cuộc chiến này chính là trắng trợn đồ sát, Chiến Thần Điện một khi đã xuất thủ, tự nhiên sẽ không để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.
- Độc Cô công tử, Lăng tiểu thư, chúng ta hãy hợp tác, cùng đấu với Chiến Thần Điện, bằng không chúng ta đều không thể lưu lại tại nơi này!
Nhìn tình hình lúc này, có kẻ không nhịn được, hướng về nhóm người Độc Cô Tướng Đình lên tiếng cầu cứu.
- Các ngươi chẳng phải là rất có cốt khí sao? Khi nãy là ai nói không cần người khác cứu, hiện tại lại muốn cùng bọn họ hợp tác?
Trọc Thiên Hồng liếc mắt khinh bỉ tên tu sĩ vừa lên tiếng, cười lạnh nói.
Con người vốn chính là như vậy, khi sự tình không liên quan đến mình, bọn họ chả thèm bận tâm, đến khi có thứ có thể uy hiếp đến tính mạng, bọn họ lại vội vàng cầu người khác ra cứu giúp.
Nghe được lời nói của Trọc Thiên Hồng, những tu sĩ khi nãy còn khinh thường Tiêu Phàm, hiện giờ sắc mặt ai nấy đều phi thường khó coi, giống như bị người hung hăng tát vào mặt một cái
Bọn hắn vốn không nghĩ tới, báo ứng có thể đến nhanh như vậy!