Đối với việc nháy mắt giết hơn hai mươi người,Tiêu Phàm không hề bận tâm, với cảnh giới như hắn, chỉ giết chết mấy tên tu sĩ Chiến Thánh cảnh, chẳng có gì đáng nói cả.
Lúc này đám người của Sở gia nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, lập tức đem thân ảnh của truyền kỳ mà họ biết liên hệ cùng hắc bào thanh niên trước mặt này.
Lấy tu vi cùng giai, chỉ một kiếm đã có thể miểu sát hơn hai mươi người, thực lực bậc này, phóng nhãn cả Chiến Hồn Đại Lục, chắc cũng chẳng có ai so sánh với vị trước mặt này.
- Linh Nhi, không phải ta dặn muội và mọi người đợi ta ở Sở gia Cổ thành sao? Sao mọi người lại chạy tới đây?
Sát ý của Tiêu Phàm trong nháy mắt biến mất, vừa cười vừa hướng về Tiêu Linh Nhi hỏi.
Nếu như nói vừa nãy Tiêu Phàm chính là một tên sát thần, như vậy hiện tại, hắn lại chính là anh trai nhà bên, thập phần thân thiết..
- Mẹ bảo muội tới, nói đợi ở Sở gia Cổ Thành không an toàn bằng nơi này.
Tiêu Linh Nhi lắc lắc đầu nói.
Tiêu Phàm khẽ cau mày một cái, ánh mắt chợt lóe lên sự lo lắng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ mẹ đã sớm nghĩ ra Chiến Thần Điện sẽ động thủ?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cảm thấy thoải mái hơn, bản thân hắn trước khi tiến vào Thần Chi Mộ Địa, Chiến Thần Điện đã động thủ với Độc Cô gia tộc, hiện giờ lại ra tay với Sở gia cũng không có gì kỳ lạ.
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Phàm vẫn có chút lo lắng, thực lực của Chiến Luân Hồi không phải thấp, không có mấy người có thể ngăn cản hắn.
- Ca, ngươi làm sao?
Thấy Tiêu Phàm thất thần, Tiêu Linh Nhi liền vội vàng hỏi.
- Không có gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, rồi nhìn lại Tiêu Linh Nhi, có chút kinh ngạc, hỏi:
- Muội đột phá Chiến Thần cảnh rồi?
- Tại Mộc Chi Thế Giới ta may mắn đột phá thôi.
Tiêu Linh Nhi cười ha ha, vẻ mặt đắc ý.
- Vậy các ngươi tại sao lại bị người của Chiến Thần Điện truy sát?
Với bãn lĩnh của Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phàm rất rõ ràng, chỉ bằng bãn lĩnh dùng độc của nàng, không có mấy người có thể là đối thủ của nàng.
- Khi muội ở tầng thứ năm, nhìn thấy người của Chiến Thần Điện đang săn giết tu sĩ Cổ Tộc, muội liền nhịn không được liền ra tay độc chết mười người của bọn hắn, sau đó liền bị bọn hắn đuổi theo không ngừng, đuổi tới tận đây, ở đây có mấy kẻ có tu vi Chiến Thần cảnh, Thần Lực Chi Tinh của bọn hắn không thể lãng phí được
Tiêu Linh Nhi hướng Tiêu Phàm giải thích.
- Những Thần Lực Chi Tinh này, cho các muội ngược lại sẽ hại mọi người.
Tiêu Phàm lắc đầu, vung tay lên, những viên tinh thể lấp lánh bay ra từ những thi thể rơi vào tay Tiêu Phàm.
Hắn không nghĩ tới là, những kẻ này vậy mà thực sự từ tầng thứ năm đuổi tới nơi này, không thể không nói, bọn hắn quả thực không phải ngu dốt bình thường, lại dám ở chỗ này khoe khoang mình là tu Ss Chiến Thần Điện.
- Muội biết, Lão Tổ đã nói với chúng ta, nếu không phải tự dựa vào bản thân đột phá Chiến Thần cảnh, liền không thể luyện hóa Thần Lực Chi Tinh, có khả năng sẽ trở thành tay chân của Chiến Thần Điện.
Tiêu Linh Nhi gật đầu nói.
- Ta chuẩn bị tiến vào tầng thứ bảy, các ngươi có muốn cùng ta một chỗ không?
Tiêu Phàm lại hỏi, trong lòng hắn hơi do dự, có nên mang theo mấy người Tiêu Linh Nhi cùng tiến vào tầng thứ bảy hay không.
Tại tầng thứ bảy, vạn nhất gặp nguy hiểm gì, hại nhóm người Tiêu Linh Nhi, vậy thì không tốt.
- Đương nhiên muội cùng sẽ cùng ca ca đi vào.
Tiêu Linh Nhi lại không chút do dự gật đầu nói.
Nghe thế, Tiêu Phàm gật đầu nói
- Vậy thì đi thôi.
Trong lòng hắn âm thầm quyết định, nếu như gặp nguy hiểm, hắn bảo hộ Tiêu Linh Nhi an toàn là được.
- Chúng ta cùng Đại Tiểu Thư tiến vào.
Khi Tiêu Phàm nhìn tới bốn người còn lại của Sở gia bốn người không chút do dự nói ra, trong đó có một người Tiêu Phàm còn nhận biết, chính là Sở Nguyệt.
- Công Tử, ngươi đem tiểu tử kia dọa chạy mất.
Lúc này, Trọc Thiên Hồng chậm rãi đi tới cạnh Tiêu Phàm nói.
- Chẳng qua chỉ là một tên nhát gan mà thôi, không cần để ý, đi thôi, chúng ta tiến vào tầng thứ bảy.
Tiêu Phàm nghe vậy chẳng chút ngạc nhiên, Hoàng Phủ Thiên Hữu chẳng phải lần đầu tiên bị hắn dọa chạy.
Dứt lời, Tiêu Phàm dẫn đầu hướng về tầng thứ bảy bay đi, cũng đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng xao động, ngay sau đó, mấy chục đạo thân ảnh nhanh chóng hướng về vòng lốc xoáy phóng đi.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn qua thấy tại trung tâm thông đạo, vòng gió lốc biến mất, trước khi sấm sét xuất hiện, bọn hắn có thời gian bằng uống nửa chén trà nhỏ để tiến vào tầng thứ bảy.
Tại thời điểm này tiến vào thông đạo, bọn hắn sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, những người này đã chờ đợi mấy ngày ở nơi này, tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Khi Tiêu Phàm tới gần, mấy người kia đang trong trạng thái giằng co, không ai muốn nhường ai.
- Độc Cô Tướng Đình, người của Mộ Dung gia tộc ta đến nơi này trước tiên, theo lý nên để cho chúng ta tiến vào trước!
Mộ Dung Minh Nguyệt hét lớn, không nhượng bộ chút nào.
- Ngươi cho rằng là đây là quán trà ven đường à, còn muốn theo thứ tự trước sau? Thực lực của bên nào mạnh hơn thì bên đó vào trước.
Thần sắc Độc Cô Tướng Đình đạm mạc, hắn làm sao có thể để người của Mộ Dung gia đi vào trước được.
Kẻ nào tiến vào thông đạo trước, lên được tầng bảy, kẻ đó liền có cơ hội tìm kiếm Thần Lực Chi Tinh, thời gian cách nhau ba ngày, chênh lệch này không phải là nhỏ đâu.
- Hiện tại ai cũng vào không được.
Đột nhiên, thanh âm của Lăng Thanh Tịch đạm mạc vang lên, xoay người, mang theo người của Lăng gia nhanh chóng lùi về phía sau.
- Rống ~
Đúng lúc này, một tiếng tiếng rống giận dữ vang lên, tựa như Lôi Minh, làm chấn động cả không gian.
Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Độc Cô Tướng Đình mang theo người của gia tộc mình cấp tốc lui lạ phía sau, Những kẻ khác thấy thế cũng vội vàng thối lui khỏi vị trí cửa thông đạo
Ngay sau đó, tại vị trí cửa thông đạo kia, cuồng phong cùng Lôi Bạo không ngừng nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đầu thú thân cao năm trượng, dài khoảng mười trượng, vừa vặn đem cửa thông đạo lấp kín. Hai con mắt của nó, một mắt che kín lôi điện, một mắt khác lại tràn đầy phong nhận, đỉnh đầu của nó có một cái sừng dài, trong không gian Lôi Điện Chi Lực nổ tanh tách.
Toàn thân của nó, một nửa là phong nhận, một nửa là Lôi Bạo, hai loại lực lượng huyền ảo lại hoàn mỹ dung hợp tại cùng một chỗ, quả thực là cực kỳ kỳ diệu.
- Phong Lôi Thú!
Nhìn rõ con thú kia, đám người kêu lên sợ hãi, sắc mặt vô cùng khó coi, hiển nhiên bọn hắn đã bỏ lỡ thời cơ thích hợp nhất để đi rồi.
Hiện tại muốn đi vào tầng thứ bảy, nhất định phải lách qua đầu Phong Lôi Thú này, nhưng tốc độ Phong Lôi Thú rất nhanh, muốn lách qua nó thật không có khả năng.
Về phần chém giết Phong Lôi Thú, không phải bọn hắn không nghĩ tới, nhưng bọn hắn chỉ có thể thi triển lực lượng Chiến Thánh cảnh, mà Phong Lôi Thú không hề nghi ngờ gì chính là Thần Giai hàng thật giá thật.
Cho dù mấy Đại Yêu nghiệt ở đây muốn chém giết đầu Phong Lôi Thú này cũng không phải chuyện dễ dàng
Nếu không, khi nãy bọn hắn cũng chẳng phải tranh nhau để tiến vào thông đạo tầng thứ bảy
- Độc Cô Tướng Đình, đều tại ngươi, nếu không phải vì ngươi ngăn cản, bọn ta đã sớm tiến vào tầng thứ bảy.
Mộ Dung Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Độc Cô Tướng Đình, bộ dạng như muốn chuẩn bị ra tay đánh nhau.
- Ngươi trách ta? Nếu như không phải tại ngươi cản trở, chẳng lẽ ta còn không thể tiến vào sao?
Độc Cô Tướng Đình cực kỳ khinh thường nói.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa, mọi người nghĩ cách để giết đầu Phong Lôi Thú này đi, bằng không chúng ta lại phải chờ ba ngày.
Lăng Thanh Tịch khẽ quát một tiếng.
- Chém giết Phong Lôi Thú? Ngươi cảm thấy chúng ta có thể trong thời gian nửa chén trà nhỏ làm được sao?
Mộ Dung Minh Nguyệt cười lạnh nói, sau thời gian nửa chén trà nhỏ, trong thông đạo sẽ tràn ngập Lôi Bạo, dù là Chiến Thần cảnh cũng không dám vượt qua.
Lăng Thanh Tịch im lặng không nói gì nữa, muốn trong khoảng thời gian uống nửa chén trà nhỏ lấy thực lực Chiến Thánh cảnh để chém giết một đầu Thần Giai Phong Lôi Thú, hiển nhiên là bọn hắn không có khả năng.
Thế nhưng thời gian nửa chén trà nhỏ qua đi, việc có giết chết Phong Lôi Thú hay không đã không còn khác biệt gì.
- Chiến Thần Điện đã bắt đầu đồ sát người của các đại Cổ Tộc, các ngươi còn muốn ở lại chỗ này chó cắn chó?
Tại lúc đám người kia đang giằng co, một thanh âm đạm mạc vang lên.