Tiêu Phàm tốc độ rất chậm, dù là Mệnh Trọc Chi Khí đã vô cùng ít ỏi, Tiêu Phàm cũng không dám bay, mảnh đất Phong Ấn Chi Địa này, khiến cho hắn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, cự ly càng ngày càng gần, cái loại cảm giác này càng ngày càng mạnh, bước chân của Tiêu Phàm cũng chậm hơn không ít.
Hắn đề cao cảnh giác, thỉnh thoảng liếc nhìn lấy bốn phía, không có Mệnh Trọc Chi Khí, khoảng cách nhìn của hắn cũng lớn hơn không ít, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn những thứ xung quanh trăm trượng.
Mặt đất bốc hơi lên một loại sương mù màu trắng mờ ảo, tựa như hơi nước, che khuất tầm mắt của hắn, hơn nữa hơi nước càng ngày càng đậm, tựa như không muốn cho người bên ngoài nhìn rõ những thứ ở trong này.
Hắn có thể cảm nhận được, trong không khí tản ra một loại khí tức tang thương cổ phác, còn tràn ngập mùi vị mục nát.
Đại khái qua thời gian một chén trà nhỏ, Tiêu Phàm rốt cục đi tới chỗ sâu nhất của Phong Ấn Chi Địa, chỗ hắn đứng lúc này là một vùng bình địa.
Lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía phía trước, con ngươi của Tiêu Phàm hơi hơi co lại, xung quanh trong vòng mười trượng, khắp nơi đều là xương trắng, có cái đã sớm mục nát, có cái vẫn còn tản ra huỳnh quang nhàn nhạt.
Thấy cảnh này, Tiêu Phàm có loại cảm giác quen thuộc, trong đầu hắn nháy mắt hiện một cảnh tượng, lần trước tham gia Nam Vực Đại Bỉ lúc đi vào phiến Cổ Địa kia, hắn ngẫu nhiên rớt xuống U Minh Thâm Giản, bên trong không khắp nơi đều là xương trắng hay sao?
Nhưng mà so với nơi này, xương trắng dưới U Minh Giản càng nhiều hơn, càng khủng bố hơn, hơn nữa ở chỗ đó không chỉ có xương người, còn có vô số hài cốt của Hồn Thú.
Mà nơi này, đa số đều là Nhân Tộc hài cốt, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Tiêu Phàm cố gắng tránh đi đám hài cốt này để tiến lên, thật sự là rất khó khăn, bất đắc dĩ, Tiêu Phàm chỉ có thể bay lên.
Càng đi sâu vào, hài cốt chồng chất càng nhiều, Tiêu Phàm rốt cục biết được mùi mục nát xuất phát từ chỗ nào, chính là phát ra từ đống hài cốt này đi.
Trong lòng Tiêu Phàm đã bắt đầu hoài nghi, nơi này thật sự chỉ phong ấn Trọc Mệnh Thiên Vĩ sao?
Trọc Mệnh Thiên Vĩ nếu quả thật cường đại như vậy, mảnh này Cổ Địa đoán chừng đã sớm không tồn tại, nếu như nó không mạnh, tại sao có thể giết chết nhiều người như vậy chứ?
Trong lòng mang nghi hoặc, Tiêu Phàm tiếp tục tiến lên, trong lòng hắn đã có phỏng đoán, chỉ là còn cần nghiệm chứng mà thôi.
Nhìn biển xương trắng xóa trên mặt đất, Tiêu Phàm đã chết lặng, hắn biết rõ, mảnh Cổ Địa này chắc không đơn giản như mặt ngoài, cũng có quá nhiều cố sự.
Chỉ là chút chuyện cũ này, hậu nhân đã không còn mấy người biết rõ mà thôi.
- Sao hốc mắt mình lại ướt?
Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện, trong hốc mắt mình có nước mắt đảo quanh, trong lòng cũng trào lên một cỗ bi thương khó có thể kiềm chế.
Loại cảm giác này, dù là lần trước ở U Minh Giản cũng không mãnh liệt như vậy.
Chẳng lẽ là vì những bạch cốt này sao? Bọn họ đã trải qua những gì ở đây?
Nhìn những bạch cốt này, Tiêu Phàm phát hiện một vấn đề, Bạch Cốt nơi này khác với bạch cốt ở U Minh Thâm Giản, trừ việc trên cơ bản là bạch cốt nhân tộc ra, bạch cốt nơi này không phân hủy, mà là vô số bộ xương hoàn chỉnh.
Cảm giác đầu tiên của Tiêu Phàm chính là, chủ nhân bạch cốt cũng không phải là do đại chiến tử vong, mà là tự nguyện chịu chết.
- Tự nguyện đi chết?
Sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng ngưng trọng, tám chín phần mười là như hắn suy nghĩ, nếu như không phải tự nguyện, hắn sẽ không cảm thấy sự buồn phiền mãnh liệt như vậy.
Tiêu Phàm rất may mắn, bản thân không đạp lên bạch cốt, Nhân tộc nơi này đều đáng tốn kinh.
Thời gian từ từ qua đi, Tiêu Phàm bất tri bất giác chạy tới chỗ sâu, phía trước, một cái Bạch Sắc Ngọc Đài to lớn hấp dẫn sự chú ý của.
Bạch Sắc Ngọc Đài toàn thân trong suốt, mơ hồ trong đó hiện ra huyết sắc quang mang, hồng quang quang mang lóe lên, giống như có sinh mệnh.
- Ngũ Hành Phong Ấn!
Tiêu Phàm kích động, khó nén được kinh ngạc trong lòng, cái ngọc đài này, giống hệt bạch ngọc đài nhìn thấy ở U Minh Thâm Giản, chỉ là cái này hơi nhỏ một chút.
Tiêu Phàm trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng mà, tình huống hắn tưởng tượng trong lòng không xảy ra, hắn cũng không hóa thành Tu La, nơi này có vẻ như không liên quan đến Tu La Truyền Thừa.
Ban đầu ở bên trong U Minh Thâm Giản, trong nháy mắt Tiêu Phàm nhìn thấy cái Bạch Sắc Ngọc Đài kia liền biến thành Tu La, trở nên khát máu cùng điên cuồng giết chóc.
Nhưng mà bây giờ, Tiêu Phàm lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến đáng sợ.
Hít sâu một cái, Tiêu Phàm đạp vào Bạch Sắc Ngọc Đài, phía trên phủ kín đường vân, đường vân kia lại lóe ra ánh sáng màu trắng.
Loại này khí tức, Tiêu Phàm vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, nó chính là Vô Chủ Mệnh Nguyên, giống hệt Vô Chủ Mệnh Nguyên mà mẫu thân hắn hấp thu.
- Dùng Mệnh Nguyên phong ấn, thật sự chẳng lẽ chỉ là Trọc Mệnh Thiên Vĩ?
Tiêu Phàm buồn bực:
- Đem Vô Chủ Mệnh Nguyên đút cho Trọc Mệnh Thiên Vĩ ăn, đây không phải nuôi hổ gây họa sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm thần sắc trở nên vô cùng âm trầm, trong lúc nhất thời không nghĩ ra, nhưng nếu như đổi lại là hắn, tuyệt đối sẽ không dùng Mệnh Nguyên đi nuôi địch nhân.
- Đó là?
Lúc hắn đang phẫn nộ, ánh mắt hắn lại bị viên đá lớn phía dưới ngọc đài hấp dẫn.
Toàn bộ viên đá là Xích Huyết sắc, giống như nhuốm đầy máu, yêu diễm đỏ tươi, bên trên chi chít đường vân, hơn nữa đường vân này lại cho hắn cảm giác có chút quen quen.
Thân hình lóe lên, Tiêu Phàm trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh cự thạch, cẩn thận đánh giá những đường vân này, với sự hiểu biết về Hồn Văn bây giờ của hắn, đã có thể nhìn hiểu một chút.
Cái Hồn Văn này, chính là Hồn Văn Thủy Tổ Cấp hư không, cũng có thể xưng là hư không trận văn, quả thực là vô cùng huyền bí cùng phức tạp.
Loại Hồn Văn Đồ này, chí ít cũng phải là Hồn Điêu Sư Cấp Thủy Tổ mới có thể tạo ra được.
- Vừa vặn ta cũng chuẩn bị lĩnh hội Thiên Cơ Đồ, có lẽ có thể xác minh lẫn nhau với cái hồn văn đồ này.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng bên cạnh huyết thạch to lớn, lấy ra Thiên Cơ Đồ, liền bắt đầu cảm ngộ.
Sau khi Linh Hồn Tứ Phân, thời gian tu luyện của Tiêu Phàm nhanh hơn người khác gấp bốn lần, hắn không thiếu nhất chính là thời gian.
- Không biết kích hoạt cái hư không Hồn Văn này sẽ như thế nào đây?
Tiêu Phàm đột nhiên tâm thần khẽ động, vừa dứt lời, thân thể hắn liền lui về phía sau, cùng lúc đó, một bộ Linh Hồn phân thân xuất hiện ở chỗ hắn đứng.
Linh Hồn phân thân chậm rãi đến gần huyết sắc cự thạch, vươn tay phải ra đập về phía huyết sắc cự thạch, Hồn Lực ba động tản ra từ bàn tay hắn.
Tâm thần Tiêu Phàm ngưng lại, lại lùi về sau mấy bước, hư không trận văn kia, khiến cho hắn có cảm giác tim đập nhanh.
Ầm!
Bàn tay Linh Hồn phân thân rốt cục chạm đến huyết sắc cự thạch, theo Hồn Lực tuôn ra, cái hư không trận văn kia đột nhiên sống lại, sinh ra một vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy càng lúc càng lớn, tựa như miệng một con Hung Thú, tạo ra một lực hút mạnh, điên cuồng thôn phệ bốn phía.
- Không tốt!
Tiêu Phàm trong lòng thầm mắng, hắn phát hiện Linh Hồn phân thân bất động, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân bị lực xoáy kia hút vào.
Cùng lúc đó, bốn phía gió xoáy điền cuồng, Mệnh Trọc Chi Khí còn xót lại tất cả đều bị hút về phía huyết sắc cự thạch, sau đó bị nuốt vào bên trong vòng xoáy.
Tiêu Phàm trong nháy mắt hiểu rõ, bản thân hoàn toàn sai, hắn ngay từ lúc bắt đầu không nên để Linh Hồn phân thân đi thử kích hoạt cái Hồn Văn kia, mà nên để Bản Thể đi, bởi vì lực hút này sẽ không có tác dụng với người khởi động.
Hiển nhiên, huyết sắc cự thạch này hẳn là dùng để gia cố phong ấn, có thể đem Mệnh Trọc Chi Khí ở bên ngoài hút vào trong.
Tiêu Phàm nhanh chóng rút Linh Hồn phân thân về, thu hồi Thiên Cơ Đồ chuẩn bị rời đi, nhưng mà vòng xoáy kia càng ngày càng lớn, thậm chí ngay cả Tiêu Phàm cũng không có sức phản kháng.
Hắn rất muốn đi vào bên trong không gian bí cảnh Tu La Điện, nhưng mà thân thể căn bản không thể động đậy.
- Tiêu rồi!
Một lúc sau, Tiêu Phàm cũng không chịu nổi, bị vòng xoáy kia thôn phệ, cả người hóa thành một vệt sáng bắn vào bên trong vòng xoáy.