- Cụ thể là cái gì ta cũng không rõ ràng, ông ngoại ngươi nói, ngọc bội kia có lẽ là một chiếc chìa khoá kho báu, nhưng có thể là một đồ vật khác, ngọc bội kia ngươi cứ giữ lại.
Sở Lăng Vi hít sâu một cái nói.
Tiêu Phàm gật đầu, nhìn ngọc bội trong tay một cái, trong lòng đang nghĩ, nếu như Sở Lăng Tiêu biết rõ chuyện ngọc bội sẽ có cảm tưởng gì đây?
Hắn biết rõ, Sở Lăng Vi chỉ nói cho bản thân, là vì không muốn cho Tiêu Linh Nhi biết việc này, vì chuyện này mà rơi vào nguy hiểm.
Đã như vậy, vậy miếng ngọc bội này hắn cũng không có ý định cho Sở Lăng Vi, nếu như Trọc Mệnh Thiên Vĩ lại phá vỡ phong ấn, đến lúc đó lại nghĩ cách.
Về phần sử dụng ngọc bội phong ấn lần nữa, Tiêu Phàm cũng không quyết định làm việc này, bởi vì không có ai sẽ nguyện ý hi sinh tính mạng mình đi phong ấn Trọc Mệnh Thiên Vĩ.
Cho dù có người nguyện ý, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, không được thì vứt bỏ Cổ Địa này là được.
Thu hồi ngọc bội, nhìn thấy Tiêu Linh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Có vài thứ, muội biết ngược lại không phải là chuyện tốt.
- Đúng, ngươi có biết vì sao Đại Trưởng Lão muốn bắt ngươi không?
Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói tránh đi.
Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Lăng Vi cũng trở nên nặng nề, một màn vừa rồi khiến nàng suy ra rất nhiều điều, ở trong mắt Đại Trưởng Lão, chí bảo như Vạn Thánh Dược Các vậy mà không quan trọng bằng Tiêu Linh Nhi, điều này vốn rất quái dị.
- Ta cũng không biết.
Tiêu Linh Nhi lắc lắc đầu nói, vấn đề này nàng cũng không hiểu, từng ấy năm, Đại Trưởng Lão đối với nàng đều thuận theo, nhưng gần đây lại như biến thành một người khác.
- Đúng, những năm gần đây sư tôn vẫn luôn bế quan nghịch vài thứ đồ vật, mấy năm trước ta phát hiện trên mặt sư tôn vô cùng đau nhức, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, hơn nữa qua một thời gian lại bị như vậy, ta hỏi sư tôn đến cùng xảy ra chuyện gì nhưng sư tôn đều tránh né.
Tiêu Linh Nhi hồi tưởng lại việc những năm gần đây.
- Chẳng lẽ là tu luyện công pháp đặc thù?
Tiêu Phàm cau mày, nhưng mà hồi tưởng lại, vừa rồi giao thủ với Đại Trưởng Lão, cũng không phát hiện ông ta có công pháp đặc thù gì.
- Về chỗ hắn ở không phải sẽ biết rõ sao?
Sở Lăng Vi nói ra, liên quan đến an nguy của con gái nàng Tiêu Linh Nhi, nàng cũng không dám khinh thường.
- Không cần thiết phải đi, Đại Trưởng Lão làm việc vô cùng cẩn thận, hơn nữa cực kì nhẫn nại, những manh mối kia hắn chắc chắn đã sớm thiêu hủy, chúng ta sẽ không tìm thấy cái gì.
Tiêu Phàm lắc đầu.
Ngay từ đầu lúc mình và Sở Lăng Tiêu giao phong, Đại Trưởng Lão không giúp cả hai, tận đến lúc Hề Lão thụ thương, Sở Lăng Vi đang đột phá, Đại Trưởng Lão mới nhịn không được ra tay với Tiêu Linh Nhi, điểm này không phải người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa, Tiêu Phàm tin tưởng, nếu như không phải nhìn thấy mẫu thân hắn Sở Lăng Vi có thể thi triển Huyết Mạch Sinh Tử Ấn, Đại Trưởng Lão đoán chừng còn sẽ tiếp tục ẩn nhẫn.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tiêu Linh Nhi lo lắng nói, đối với sư tôn, nàng có sự kiêng kị phát ra từ nội tâm.
- Có phải trên người ngươi có thứ gì rất quan trọng đối với việc ông ta tu luyện công pháp?
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
- Ta cũng không biết, nhưng mà ta có một bí mật, chỉ có sư tôn biết rõ.
Tiêu Linh Nhi lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, nói:
- Người khác đều chỉ biết ta có một cái Chiến Hồn Ngũ Sắc Linh Nhưỡng đặc thù, lại không ai biết ta còn có một Thần Phẩm Chiến Hồn, Nguyệt Độc Băng Tằm!
- Nguyệt Độc Băng Tằm?
Hai người Tiêu Phàm cùng Sở Lăng Vi trợn to hai mắt, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Với tính cách của hai người, cũng không phải kinh ngạc vì Tiêu Linh Nhi nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn, mà là đơn thuần chỉ là kinh ngạc vì Nguyệt Độc Băng Tằm, bởi vì cái này không phải Thần Phẩm Chiến Hồn bình thường, mà là Thần Phẩm Chiến Hồn cực kỳ hiếm thấy.
Tương truyền, nơi ở của Nguyệt Độc Băng Tằm là nguyệt hàn chi địa cực kì lạnh lẽo, vài vạn năm cũng khó gặp, hàn khí nó phun ra nuốt vào liền có thể ăn mòn cường giả Chiến Thần cảnh.
Hơn nữa, Nguyệt Độc Băng Tằm còn là Hồn Thú độc nhất trong những Hồn Thú mà bọn họ biết, không phải một trong những.
Tiêu Phàm còn đang suy nghĩ, sức mạnh bản thân luyện hóa được kia, có thể tu luyện thành Bách Độc Bất Xâm Chi Thể, nhưng mà hắn biết rõ ở trước mặt Nguyệt Độc Băng Tàm, cái gì Bách Độc Bất Xâm Chi Thể căn bản chính là một chuyện cười.
- Mặc dù ta không biết Đại Trưởng Lão làm thế nào để lấy ra Chiến Hồn Nguyệt Độc Băng Tàm, nhưng bây giờ có thể khẳng định, hắn chính là muốn lấy được nó, có lẽ nó hữu dụng với việc tu luyện công pháp của hắn.
Tiêu Phàm vô cùng chắc chắn nói.
Nhưng trong lòng hắn đang hoài nghi, chẳng lẽ Đại Trưởng Lão giống như hắn, cũng nắm giữ bảo vật Tỏa Hồn Châu?
- Rất có khả năng là như vậy, năm đó Sở Lăng Tiêu để Linh Nhi trở thành Dược Nô, Sở Cổ lại ra sức bảo vệ Linh Nhi, lúc ấy ta còn nghi hoặc, hiện tại xem ra, ông ta chính là đang âm mưu đoạt lấy Chiến Hồn Nguyệt Độc Băng Tàm.
Sở Lăng Vi cũng khẳng định gật đầu nói.
- Nhưng mà nhiều năm như vậy vì sao hắn không động thủ?
Tiêu Linh Nhi nghi ngờ nói, trong đáy lòng nàng vẫn không muốn tin tưởng sư tôn nàng là người như thế, thế nhưng là sự thật đã được chứng minh, trong lòng nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
- Có lẽ là thời cơ chưa tới.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Chưa đột phá được Chiến Thánh đỉnh phong, ngươi tốt nhất vẫn ở lại Cổ Thành thì hơn, nếu như đi ra ngoài, nhất định phải cẩn thận.
- Biết rồi.
Tiêu Linh Nhi le lưỡi, nàng không muốn tiếp tục ở lại Sở gia Cổ Địa, qua nhiều năm như vậy, nàng đã sớm muốn rời đi nhìn thế giới bên ngoài.
- Mẹ, ta bố trí tốt Hồn Giới rồi lại nói, hai người đi trước đi.
Tiêu Phàm biết rõ không cách nào khuyên can Tiêu Linh Nhi, cũng vô cùng bất đắc dĩ.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
Sở Lăng Vi gật đầu.
- Đúng rồi, tu sĩ Cửu Vực cùng người mấy đại Cổ Tộc, cứ để bọn họ rời đi, về phần Mộ Dung gia tộc cùng Độc Cô gia tộc, nếu như muốn báo thù thì để bọn họ tìm Kiếm Hồng Trần, còn có, Sở Vân Bắc con hi vọng mẹ có thể tha cho hắn một mạng.
Tiêu Phàm cười cười.
- Được, những cái này ta tự biết cân nhắc, chỉ là ngươi?
Sở Lăng Vi vẫn lo lắng cho an nguy của Tiêu Phàm, thực lực của Độc Cô gia tộc cùng Mộ Dung gia tộc đều không yếu hơn Sở gia bao nhiêu.
Nếu như hai đại gia tộc này chuyển hướng mũi dùi sang Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chưa chắc đã là đối thủ.
- Yên tâm, không ngại.
Tiêu Phàm mặt đầy tự tin, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Linh Nhi nói:
- Linh Nhi, ngươi ở Thần Dược Các cũng coi là người quen, tìm cho ta mấy thiên tài luyện dược chắc không thành vấn đề đi.
- Yên tâm, cứ để ta lo.
Tiêu Linh Nhi vỗ vỗ lồng ngực bảo đảm nói.
Tiêu Phàm lại nói vài câu với hai người, nhận lại Tiểu Kim từ trong tay Tiêu Linh Nhi, Sở Lăng Vi mang theo Tiêu Linh Nhi rời đi.
Nhìn Tiểu Kim trên đầu vai một cái, Tiêu Phàm hít sâu một cái, quay người liền chạy về hướng Phong Ấn Chi Địa.
Điều hắn muốn làm bây giờ chính là bố trí mấy Hồn Giới xung quanh Phong Ấn Chi Địa, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Tiêu Phàm tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc liền xuất hiện ở sâu trong cấm địa, lần trước, hắn chính là ở chỗ này phá vỡ đan điền, thành công ngưng tụ Tiểu Thiên Địa.
Ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong Phong Ấn Chi Địa, ánh mắt Tiêu Phàm sâu thẳm, trầm ngâm nói:
- Quả nhiên phong đã ấn lần nữa, chỉ có một ít Mệnh Trọc Chi Khí còn lại, Mệnh Trọc Chi Khí này giữ lại là một cái tai họa.
Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm đã có dự định, quay đầu đem toàn bộ Mệnh Trọc Chi Khí ở chỗ này hấp thu và luyện hóa.
- Chờ đã, bọn họ vẫn luôn nói gia cố phong ấn, vậy phong ấn đến tột cùng là cái gì?
Tiêu Phàm híp hai mắt, sau đó nâng bước chân, tiếp tục đi vào sâu trong Phong Ấn Chi Địa.