Nên làm gì giờ? Đứng dậy hả? Không được, hay là không đứng lên? Cứ quỳ thế này mãi à?
Hiện tại hai người đâm lao phải theo lao, ai ngờ rằng Trần Trường An chẳng thèm cho họ chút bậc thang nào chứ.
“Tiền bối có gì muốn hỏi thì xin cứ tự nhiên", Mộ Dung Khinh Nhu buồn bực nói.
“Mục đích ta đến khu Hỗn Loạn này chỉ có một, đó là tìm kiếm một thứ”.
“Các ngươi có hay biết về một viên ngọc trong suốt long lanh nhưng lại không chút khí tức nào và cũng chẳng có năng lượng dao động”.
“Hơn nữa lại có sức bền vô địch, dù dùng cách nào thì cũng không thể làm trầy xước nó”.
Viên ngọc ư? Trần Trường An thấy sự mông lung trong ánh mắt của họ mà lòng không khỏi trầm xuống, lẽ nào cảm nhận của mình bị lỗi rồi?
Thai Châu cũng không có ở khu Hỗn Loạn này ư? Vậy chẳng phải đi một chuyến vô ích rồi à?
“Tiền bối, viên ngọc ngươi nói to nhỏ thế này à?”
Nói xong, Mộ Dung Khinh Vũ khoa tay múa chân hình dung, trùng hợp nó đúng với kích cỡ của Thai Châu.
“Ngươi biết nó à?”, Trần Trường An tỉnh táo hỏi. “Nếu đúng như vậy thì quả là ta có biết”.
“Nhưng mà...”
“Tiền bối, nếu ngươi muốn có được viên ngọc đó thì mong rằng ngài có thể đồng ý một yêu cầu của chúng ta được không?”
Mới chốc đã đổi sang uy hiếp rồi à?
“Các ngươi không sợ ta sẽ ra tay cướp à?”, Trần Trường An cười hỏi.
“Ta tin tiền bối không phải là người như vậy, phải không?”
Chao ôi, vậy mà còn tin tưởng nhân phẩm của mình kìa?
Trần Trường An tán thưởng nhìn thoáng qua Mộ Dung Khinh Vũ, Mộ Dung Khinh Vũ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đoán chắc không sai, hẳn Trần Trường An là một người chính trực.
“Ánh mắt của ngươi rất tốt đấy”.
“Nhìn người sai hết rồi!”
Hả?
Sai hết rồi là có ý gì?
“Con người của ta rất ghét người khác uy hiếp mình”.
“Tiền bối, chúng ta không có ý này, thật sự thì...”
“Thành thật xin lỗi ạ, bây giờ ta sẽ lấy viên ngọc đó ra ngay”.
Mộ Dung Khinh Nhu không ngờ rằng Trần Trường An chẳng đi theo kịch bản, bọn họ rơi vào đường cùng chỉ đành giao đồ ra trước.
Sau khi Mộ Dung Khinh Nhu lấy viên ngọc ra, Trần Trường An liếc mắt là nhận ra ngay nó đúng là Thai Châu mình cần.
Nhưng vì sao nó lại ở trên tay Mộ Dung Khinh Vũ mà không phải là Mộ Dung Khinh Nhu?
“Tiền bối, có phải là nó không?”, Mộ Dung Khinh Vũ hỏi.
“Đúng vậy, là nó, ngươi có nó từ đâu thế?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“À thì... trước kia có người muốn theo đuổi ta bèn tặng cho †a một món quà thú vị”.
“Ta thấy nó khá đặc biệt nên nhận lấy, nhưng vẫn không hề để ý đến nó”.
Hả?
Từ khi nào mà bảo vật Thai Châu lại trở thành món quà nhỏ cho người ta dùng để theo đuổi trái tim thiếu nữ thế?
“Được rồi, cái này ta sẽ nhận lấy trước, hai người các ngươi đứng lên hết đi”.
“Vâng thưa tiền bối!”