“Trần Trường An, ta càng ngày càng không nhìn thấu ngươi”.
“Một lần nữa giới thiệu với ngươi, ta tên là Mộ Dung Khinh Nhu, đây là muội muội ta, Mộ Dung Khinh Vũ”.
Họ kép Mộ Dung à?
Dòng họ này có tồn tại nhưng số lượng không nhiều, năm ấy Trần Trường An cũng có quen một vị họ Mộ Dung.
“Hóa ra là hai Mộ Dung cô nương, trước kia ta cũng có quen một vị cũng họ Mộ Dung, tên hình như là... Mộ Dung
Thiên Hải”.
“Biết đâu tổ tiên của các ngươi sẽ biết đấy”, Trân Trường An cười cười nói một câu đùa.
“Ngươi... Ngươi quen biết tổ tiên Mộ Dung gia ta sao?” Hả? Vãi đạn!
Không phải chứ? Mình chỉ nói đùa chút thôi mà đúng là người một nhà thật hả?
“Các ngươi... các ngươi đúng là con cháu của Mộ Dung Thiên Hải hả?”
“Này... không thể nào trùng hợp như vậy chứ?”, Trần Trường An kinh ngạc hỏi.
“Chúng ta quả thật là con cháu đời sau của tổ tiên Mộ Dung Thiên Hải, thế nhưng... vào hơn ba nghìn năm trước lão †ổ đã qua đời, ngươi, sao ngươi lại quen lão tổ?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu nhìn vào Trần Trường An bằng ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, dù sao Mộ Dung Thiên Hải đã từ trần lâu nay, trên đời này người quen biết hắn ta cũng chẳng có nhiều.
Nhưng Trần Trường An nói ra tên hắn ta?
Nếu Trần Trường An quen biết Mộ Dung Thiên Hải thì tuổi tác của hắn sẽ lớn đến cỡ nào chứ?
“Hả... Từng có duyên gặp mặt thôi, cũng tính là bạn bè nhưng tình cảm không sâu đậm”, Trần Trường An bất đắc dĩ nói.
“Ngươi quen biết tổ tiên thật sao?”
“Vãn bối kính chào tiền bối, lúc trước có đôi chỗ thất lễ, mong tiền bối tha thứ”.
Dứt lời, hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu bỗng dưng quỳ xuống trước Trần Trường An, hành động này khiến Trấn Trường
An rất đỗi bất ngờ.
Cho dù là quen tổ tiên các ngươi thì cũng không cần quỳ xuống đâu nhỉ?
Lễ nào các ngươi thích thế? “Các ngươi làm gì vậy?”, Trần Trường An nhíu mày hỏi.
“Nếu tiền bối có quen biết với tổ tiên của Mộ Dung gia thì còn có chuyện nhờ tiền bối ra tay tương trợ”.
Ra tay tương trợ hả? Má ơi, làm gì thế? Lúc này Trần Trường An thấy hơi nhức đầu, mình chỉ muốn tới đây hỏi thăm tin tức về Thai Châu thôi
mà, sao chuyện lại thành ra thế này?”
“Các ngươi đứng lên trước rồi nói tiếp”, Trần Trường An bất đắc dĩ nói.
“Nếu tiền bối không đồng ý thì chúng ta sẽ không đứng dậy”.
Hả? Sao giờ còn chơi trò mặt dày mất nết đó chứ? “Vậy các ngươi thích thì cứ quỳ tiếp đi”.
“Ngoan, quỳ giỏi lắm, bây giờ tiền bối có chuyện muốn hỏi”.
Trần Trường An ung dung tự đắc ngồi chỗ kia, phản ứng của hăn khiến hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu rất bất ngờ.
Hắn... sao hắn lại không bị ảnh hưởng gì thế? Đây là phản ứng nên có của người bình thường à?