Chiều hôm sau, đám đông trong sân bay hoặc đang vội vàng chuẩn bị lên tàu bay, hoặc đang chờ đợi tại sảnh.
Giọng nữ phát thanh viên vang lên qua loa phát thanh: “Quý khách tới thành phố M xin lưu ý, chuyến bay YH3683 của quý khách đã sẵn sàng để khởi hành. Xin mời quý khách mang theo đầy đủ vật dụng tùy thân, xuất trình thẻ lên tàu bay và tới cửa ra tàu bay C5 để khởi hành. Xin cảm ơn!”
Hành khách nối đuôi nhau tụ tập tại khu vực cửa ra tàu bay C5 để chuẩn bị lên máy bay, có người đang nói chuyện điện thoại, có người thì đang dỗ trẻ con.
Trước cửa tàu bay, hai nữ tiếp viên đang đứng rất trang nhã, mỉm cười hướng dẫn hành khách lên tàu bay.
“Chào quý khách, xin cho tôi xem thẻ lên tàu bay của quý khách.”
“14D, mời quý khách đi theo hướng này.”
Mấy nữ tiếp viên trên máy bay thì kiểm tra số lượng đồ dùng, rồi nhân lúc rảnh rỗi trước khi cất cánh mà tán gẫu đôi ba câu. Một nữ tiếp viên vươn vai: “Chuyến bay cuối của ngày hôm nay, cuối cùng cũng được về nhà rồi.”
Một nữ tiếp viên khác nghiêng người qua trước mặt tiếp viên trưởng – Tô Hâm, bảo: “Chị Tô, lát về chị đi đâu ăn thế? Dẫn em theo với.”
Tô Hâm chớp chớp mắt, mỉm cười: “Không dẫn cô theo được rồi. Chồng chị sẽ tới đón chị đi ăn.”
“Ầy…” Mấy nữ tiếp viên trêu chọc, “Chị Tô lại thồn cơm chó cho chúng ta kìa.”
Cả nhóm tiếp viên bật cười khúc khích.
Trong buồng lái, các màn hình hiển thị đều đã được bật lên, có chỗ vẫn còn sáng ánh đèn xanh lá. Cố Cẩn ngồi ở vị trí lái chính, nhân lúc chưa cất cánh mà nhắn tin Wechat với Tiêu Lam.
Cố Cẩn:「 Chuyến cuối trong hôm nay, bay tới thành phố M. 」
Cố Cẩn:「 Em sẽ ngồi xe tuyến của hãng để về thành phố A. Anh không cần chờ em ở sân bay đâu. 」
Tiêu Lam:「 Cũng may thành phố M không quá xa, nếu không anh thật sự phải đi kiếm cái người xếp lịch trực để tính sổ. 」
Tiêu Lam:「 Tức chết đi được.jpg 」
Cố Cẩn:「 Xoa đầu.jpg 」
Cố Cẩn nhịn cười. Cách cả một tấm màn hình rồi mà cậu vẫn cảm nhận được cơn tức giận kèm theo chút ngang ngược của Tiêu Lam. Thấy đã gần tới giờ, cậu bèn chuyển sang chế độ sử dụng trên máy bay rồi tắt màn hình điện thoại.
Ở vị trí phó lái, Khương Vân mới tới vừa đặt mông ngồi xuống đã trông thấy Cố Cẩn cười tươi rạng rỡ, bèn vừa cài dây an toàn vừa hỏi: “Bạn gái à?”
“Có thể coi là vậy.” Cố Cẩn cũng lười sửa lại, đáp qua loa một câu cho có.
Trước đây mỗi lần cậu giải thích rõ rốt cuộc là bạn gái hay bạn trai thì đều sẽ bị lôi kéo hỏi han đủ kiểu. Có người thấy tò mò, có người chúc phúc mà cũng có người có ý xấu. Sau này, Cố Cẩn chẳng còn muốn giải thích nhiều nữa.
Khương Vân lập tức cười khẩy, nói với giọng điệu quái gở: “Hạnh phúc ghê ha. Được cả đôi tình yêu lẫn danh vọng.”
Cố Cẩn chỉ mỉm cười lịch sự, không đáp lời. Cậu biết Khương Vân không có ý xấu.
Khương Vân trông bộ dạng dửng dưng mặc kệ chuyện đời, lúc nào cũng mỉm cười của cậu thì cơn tức càng thêm tích tụ, cố tình gọi cậu bằng giọng điệu ẩm ương: “Cố… Cố gì ấy nhể…”
“Cố Cẩn.”
“Ờ, đúng rồi, Cố Cẩn. Cậu lên cơ trưởng từ khi nào đấy?”
Cố Cẩn mỉm cười nhìn anh ta, vui vẻ trả lời: “Đầu năm nay.”
Khương Vân líu lưỡi, nói đầy ẩn ý: “Trẻ như vậy, số may ghê…”
Phải biết rằng độ tuổi trung bình của cơ trưởng là 35, mà Cố Cẩn mới 30. Cậu có thể được coi là có tuổi đời rất trẻ trong số các cơ trưởng, còn nhỏ hơn Khương Vân hai tuổi.
Cố Cẩn nhìn thẳng vào anh ta, cười nói: “Phi công của hãng chúng ta đều rất chuyên nghiệp. Tuy tôi còn trẻ nhưng đã tích lũy được nhiều số giờ bay, cũng đã điều khiển loại tàu bay này cất hạ cánh rất nhiều lần.” Cố Cẩn ngừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Có thể số tôi may thật, được gặp rất nhiều huấn luyện viên ưu tú và học hỏi được nhiều điều.”
Khương Vân nhất thời không phản bác được, chỉ biết “hừ” một tiếng.
Cố Cẩn nói tiếp: “Chặng cuối rồi. Tôi tin chúng ta có thể vui vẻ hoàn thành nốt chuyến bay này.”
Khương Vân lại “hừ”. Tức quá đi thôi, so đã không bằng mà nói cũng chẳng nói lại được.
Đúng lúc này, giọng Tô Hâm vang lên trên loa phát thanh: “Kính chào quý khách, chào mừng quý khách đã đến với chuyến bay số hiệu 3683 của hãng hàng không Vân Tây, khởi hành từ thành phố E tới thành phố M. Cửa tàu bay chuẩn bị đóng. Để đảm bảo an toàn cho chuyến bay, xin quý khách vui lòng tắt tất cả các thiết bị điện tử hoặc chuyển sang chế độ sử dụng trên máy bay.”
Các nữ tiếp viên cũng đi lại trong các khoang khách, nhắc nhở hành khách những việc cần làm trước khi khởi hành.
“Xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn.”
“Xin lỗi quý khách, Pad cũng phải tắt tạm thời. Cảm ơn quý khách đã phối hợp.”
Phần lớn hành khách đều rất phối hợp. Thi thoảng có một, hai người trái khoáy nhưng đều được Tô Hâm xử lý ổn thỏa.
Trong lúc cửa tàu bay đóng lại, Cố Cẩn cũng chuẩn bị bắt đầu cất cánh nhưng lại bị Khương Vân cản lại. Cố Cẩn quay sang nhìn anh ta đầy hoài nghi.
Khương Vân nói: “Chặng này để tôi lái cất cánh?”
“… Hả?” Cố Cẩn nhất thời chưa kịp phản ứng, ngẩn người mất một chốc.
“Cậu đã làm cơ trưởng rồi, lần cất cánh này nhường tôi đi…” Khương Vân nói ngắc ngứ, quay đi không dám nhìn thẳng Cố Cẩn.
Cố Cẩn đã hiểu, mỉm cười bất đắc dĩ. Cậu thu tay lại, cười bảo: “Được.”
Khương Vân nhanh chóng ấn vài nút rồi sau đó ấn tai nghe: “Chào buổi chiều tháp chỉ huy, Đài Mặt đất thành phố E, Vân Hàng 3683, vị trí đỗ số 187, xin được đẩy lùi và khởi động động cơ.”
Sau vài tiếng rè rè trong tai nghe, một nam tổng đài viên đã tiếp nhận cuộc gọi: “Vân Hàng 3683, được phép đẩy lùi, đề nghị theo sau Không Hàng A240, rẽ trái tại khu L, vào đường cất hạ cánh 24R và dừng chờ.”
“Được phép đẩy lùi và khởi động động cơ, rẽ trái tại khu L, vào đường cất hạ cánh 24R và dừng chờ, Vân Hàng 3683.”
“Chính xác, hãy trả lời khi chuẩn bị lăn xong.”
Khương Vân khẽ thở ra một hơi, hai mắt nhìn thẳng về trước, nói: “Khởi động động cơ số 2.”
Cố Cẩn cũng nhìn thẳng về trước. Đã nói nhường cho Khương Vân cất cánh nên cậu sẽ là trợ lý của anh ta, nhận nhiệm vụ: “Khởi động động cơ số 2.” Đồng thời cậu ấn một nút phía trước mình.
Khương Vân ấn nút liên lạc với tháp chỉ huy: “Dừng chờ tại đường cất hạ cánh 24R, Vân Hàng 3683.”
“Vân Hàng 3683, đường cất hạ cánh 24R, gió hiện tại 140 độ 3 nút, được phép cất cánh.”
(nút: tiếng anh là knot, là đơn vị đo tốc độ tương đương 1 hải lý/giờ)
Tàu bay bắt đầu từ từ lăn về trước.
Trong khoang hành khách, có bé con hớn hở kéo bố mẹ chỉ về phía ô cửa sổ nho nhỏ và kêu: “Bố mẹ nhìn kia, máy bay di chuyển rồi, máy bay di chuyển rồi!”
Mẹ bé con cười với bé: “Ừ ừ, máy bay di chuyển rồi. Con đang rất vui, nhưng mà bây giờ chúng ta đang ở trên máy bay, có nhiều các cô các chú đi làm mệt cần nghỉ ngơi. Con nên thế nào nhỉ?”
Bé con nghiêng đầu, nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy có không ít người đang chuẩn bị ngủ. Vậy nên bé vội lấy tay che miệng, ghé lại bên tai mẹ thì thầm: “Con biết rồi, chúng ta cần nói chuyện thật khẽ ạ.”
Người mẹ khẽ cười và khen ngợi bé.
Tàu bay dần tăng tốc. Đến tận khi tàu bay rời khỏi mặt đất và vững vàng bay lên không trung, bé con dù có hào hứng tới đâu thì vẫn chỉ nhỏ giọng nói chuyện.
Tô Hâm chứng kiến toàn bộ cảnh đó, trong lòng mê mẩn, tính khi nào về sẽ bàn bạc với chồng, có thể sinh một đứa.