Tháp chỉ huy sân bay Duyên Sách, cơn mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một xối xả. Những giọt mưa đập lên khung cửa kêu lộp bộp, lộp bộp. Thi thoảng lại có chớp lóe, tiếp ngay sau đó là tiếng sấm đùng đoàng.
Trong tháp chỉ huy, các kiểm soát viên không lưu mặc đồng phục vẫn ngồi tại vị trí làm việc của mình như bình thường, chỉ có một người là không giấu được sự căng thẳng và lo lắng trên khuôn mặt. Mọi người đều đang cau mày chăm chú theo dõi tàu bay 3638 hạ cánh khẩn cấp xuống đường băng đến không chớp mắt.
“Coi như đã tiếp đất thành công!” Nhìn thấy 3683 dần dần tiếp đất, lăn ổn định được một đoạn, lông mày Dung Khiết hơi giãn ra, giọng nói cũng thả lỏng hơn phần nào.
Tiêu Lam bên cạnh cô thì vẫn đang nhíu chặt trán, hai tay đặt trên bàn siết thành đấm. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy tay anh hơi run run, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt góc cạnh. Anh mím chặt môi, giống như đang nói với chính mình mà cũng như đang nói với các kiểm soát viên khác: “Bình tĩnh.”
Bỗng, đồng tử anh co lại.
Dung Khiết đã kêu lên đầy hoảng sợ: “Không, không dừng lại được!”
3683 vẫn tiếp tục trượt về trước, không hề có dấu hiệu giảm tốc.
Trong thoáng chốc, bầu không khí căng thẳng đã đạt tới đỉnh điểm, không biết là ai kêu lên: “Sắp tới cuối đường băng rồi!”
3683 mất kiểm soát đâm vào con đập.
“Bùm!”
Một tiếng vang cực đại, tia lửa bắn tung tóe bốn phía, đến cả Tháp chỉ huy cũng khẽ rung chuyển.
Tiêu Lam lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa đứng cũng không vững. Anh cắn răng giữ vững cơ thể rồi thô bạo giật lấy bộ đàm, gào lên: “Vân Hàng 3683, nhận được xin trả lời!”
Thế nhưng trong thiết bị liên lạc chỉ có tiếng rè rè. Thiết bị liên lạc của 3683 đã hỏng từ trước đó rồi.
Tiêu Lam vẫn tiếp tục gào. Một tiếng sấm cắt ngang bầu trời đêm, ầm ầm vang dội. Anh dường như đã bị rút cạn sức lực mà ngã ngồi vào ghế, hai tay nắm lấy bộ đàm, giọng nghẹn ngào: “Vân Hàng 3683…”
“Cố Cẩn… Trả lời anh đi…”
[ Một ngày trước đó ]
Tiêu Lam hết ca làm thì lao như bay về nhà. Vừa mở cửa ra, anh đã gọi vào trong nhà: “A Cẩn, anh về rồi!”
Đợi một lúc nhưng không thấy động tĩnh gì, Tiêu Lam nhìn quanh không thấy Cố Cẩn, đang tính tiện tay quăng bừa chùm chìa khoá nhưng rồi anh chợt nhớ mấy bữa trước Cố Cẩn có nhắc anh rằng chìa khoá phải để chỗ gần cửa, không được vứt linh tinh. Thế là Tiêu Lam hơi khựng lại, ngoan ngoãn để chìa khoá ở chỗ cửa và cất giày ngay ngắn vào tủ giày.
Anh ngó vào phòng ngủ, ngó qua nhà bếp, đều chẳng thấy bóng dáng Cố Cẩn đâu. Ngay khi anh đang nghĩ sao bảy giờ rồi mà cậu còn chưa về thì anh liếc thấy tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh, bên trên là nét chữ mảnh và ngay ngắn của Cố Cẩn.
“Trong tủ lạnh có đồ ăn đã nấu sẵn từ buổi sáng, nhớ hâm nóng hẵng ăn.”
Trong lòng Tiêu Lam cảm thấy ấm áp, không khỏi bật cười và cảm thán: “Không hổ là vợ anh.”
Tiêu Lam mở tủ lạnh ra, bên trong có đồ ăn cùng hoa quả đã được chuẩn bị chu đáo. Miệng anh đã gần ngoác tới tận mang tai rồi. Anh vừa cười ngu vừa lấy đồ ăn cho vào lò vi sóng. Sau đó anh bóc một túi bánh quy rồi ngồi xuống sofa, mở TV lên kiếm phim xem.
“Chàng là gió, thiếp là cát, gió bay bay, cát cũng bay bay…”
Tiêu Lam cắn miếng bánh, nhìn hai người lôi lôi kéo kéo trên TV, cảm thấy câm nín, bèn chuyển kênh.
“Uyển Uyển là chị ruột của cô mà, cô không sợ bị báo ứng sao! Cô không sợ nửa đêm Uyển Uyển và con cô ấy sẽ tới tìm cô đòi mạng sao!”
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Tiêu Lam lập tức ném điều khiển đi và nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là giọng nói dịu dàng của Cố Cẩn mà anh hằng mong ngóng: “Anh về nhà rồi à?”
“Về tới nhà rồi. Em đang đâu đấy?”
“Em đang ở thành phố D,” Cố Cẩn hơi ngừng lại một chút. Sau khi nhận lấy ly Iced Americano từ nhân viên Starbucks, cậu vừa đi ra ngoài vừa nói, “Chặng cuối cùng theo kế hoạch ngày hôm nay là bay về phía sân bay bên mình. Thế nhưng tình hình thời tiết tại thành phố D xấu, không đủ tiêu chuẩn để cất cánh. Có lẽ tối nay em phải ở lại, không về được.”
Tiêu Lam cau mày, rõ ràng có chút không vui, nhưng lo lắng vẫn chiếm phần nhiều. Anh hỏi: “Khi nào em về?”
Cố Cẩn khẽ cười, “AOC đã thông báo lịch bay mới cho tổ lái rồi, phải bay bốn chặng, chắc tầm sáu tiếng. Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là tối sẽ về tới nhà. Anh không phải lo đâu, em tự biết chăm sóc bản thân mà.”
(Chuyến bay bốn chặng: tiếng Trung “大四段”, ở đây chỉ các chuyến bay bay liên tiếp bốn chặng (A -> B -> C -> D -> E) mà không ngừng nghỉ, có khi cả đi và về chỉ trong một ngày.
AOC – Air Operation Control: Trung tâm điều hành khai thác của hãng hàng không)
Quen biết gần mười năm, Cố Cẩn thừa hiểu tính cách của Tiêu Lam. Tiêu Lam là kiểm soát viên không lưu làm việc tại tháp chỉ huy sân bay, rất tận tâm và có trách nhiệm trong công việc. Khi xử lý sự vụ, anh bình tĩnh và quyết đoán; trong cuộc sống, anh hùng hổ và dứt khoát. Chỉ những gì liên quan tới Cố Cẩn thì mới được anh quan tâm đặc biệt.
Nghĩ tới đây, Cố Cẩn bật cười.
Tiêu Lam thì bĩu môi đầy bất mãn: “Lịch này ai xếp vậy? Không phải đã bảo ngày mai được nghỉ sao?”
Cố Cẩn cười an ủi anh: “Đây không phải tình huống đột xuất, xử lý đặc thù sao.” Vừa nói, cậu vừa nhìn đồng hồ, rồi đi sang một hướng khác.
Tiêu Lam ở đầu bên kia im lặng mấy giây rồi nói: “Có phải em quên…” Giọng điệu anh mang ba phần tủi hờn, bảy phần trách móc.
Cố Cẩn nhịn cười, cố ý trêu anh: “Gì cơ?”
“Mai là 17 tháng 3…” Sự tủi hờn đã muốn tràn ra khỏi giọng anh.
“Em biết, làm sao thế?”
Tiêu Lam đã tức tới mức bóp nát miếng bánh quy trong tay. Anh nghiến răng nghiến lợi: “…Chẳng gì cả. Anh cúp máy đây!”
“Phụt!” Cố Cẩn cuối cùng cũng phải phì cười, “Rồi, rồi, không trêu anh nữa. Trước lúc đi em đã đặt bánh ga-tô rồi, đợi tối mai em về mình cùng nhau ăn mừng.”
Phải đến lúc này sắc mặt Tiêu Lam mới chuyển từ âm u sang hửng nắng. Anh nghiêng người nằm xuống sofa, nói: “Lại ăn ở nhà à? Không phải lần trước em bảo có nhà hàng kiểu Pháp nào ngon lắm sao? Đi chỗ đó đi.”
Cố Cần tính toán thử, tuy trong lòng rất vui vì anh còn nhớ rõ chuyện cậu thuận miệng nhắc tới, thế nhưng nhà hàng đó thật sự rất đắt đỏ nên cậu bèn bảo: “Nhà hàng đấy đắt quá, thôi đừng đi. Tối mai em sẽ nấu mấy món anh thích rồi mình ở nhà ăn mừng nhé.”
“Vậy có là gì. Để anh nói em biết, thiếu gia đây tháng sau được thăng chức rồi, lương tháng hai mươi ngàn đó!” Giọng Tiêu Lam khi nhắc tới chuyện này nghe rất chi là khoe khoang.
Cố Cẩn bật cười: “Giỏi quá đi thôi. Thế chờ khi nào anh thăng chức rồi chúng ta đi.”
Đương nhiên là Tiêu Lam gật đầu lia lịa.
Lúc này, Cố Cẩn đã đi tới trước cửa một tiệm trang sức.
Cậu dừng bước, nói với Tiêu Lam trong điện thoại: “Thôi, không nói chuyện với anh tiếp nữa, xe chở phi hành đoàn đang chờ em.”
“Em nhớ ăn đúng bữa đấy, đừng để bị đói.” Tiêu Lam dặn dò. Cùng lúc đó, anh lấy từ trong túi ra một hộp đựng nhẫn bằng nhung đỏ. Anh mở nắp bằng một tay, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo mà không hề phô trương, đúng phong cách mà Cố Cẩn thích.
“Ừm, tối mai gặp lại nhé.” Nói xong, Cố Cẩn cúp máy, đi vào trong tiệm.
Nhân viên bán hàng nữ vội vàng tới chào hỏi: “Chào mừng quý khách ghé thăm.”
Cố Cẩn nở một nụ cười ấm áp với cô: “Xin chào, tôi tới lấy cặp nhẫn đôi đã đặt trước.”
Nữ nhân viên thầm cảm thán trong lòng vị khách trước mặt trông thực dịu dàng, sau đó cô hỏi theo thường lệ: “Vâng ạ. Xin hỏi tên anh là gì ạ?”
“Cố Cẩn.”
“Dạ. Anh chờ ở đây một chút nhé.” Nữ nhân viên dẫn Cố Cẩn ra chỗ sofa để ngồi chờ. Sau khi rót cho cậu một ly nước thì cô mới quay đi lấy nhẫn.
Tầm vài phút sau, nữ nhân viên cầm cặp nhẫn đôi tới.
Cố Cẩn nhận lấy hai hộp đựng nhẫn rồi mở nắp một hộp. Trong hộp, một chiếc nhẫn xa hoa, sang trọng đang nằm yên tĩnh tại đó, mà chiếc còn lại cũng kiểu dáng vậy. Cố Cẩn rất hài lòng, đây đúng là phong cách mà Tiêu Lam thích. “Phiền cô gói lại giúp tôi nhé.”
“Vâng, anh cầm ạ. Chào mừng quý khách lần sau lại ghé thăm.”
Cố Cẩn bước ra khỏi tiệm trang sức. Cặp nhẫn đôi này cậu đã ưng ý và đặt làm từ một tháng trước, tuy hơi đắt một chút nhưng Cố Cẩn muốn cho Tiêu Lam một niềm vui bất ngờ.