- Cái này vốn chính là địa danh, nghe nói thời kỳ thượng cổ, Càn Huyết Vương triều trăm tông đua tiếng, cường giả vô số, lẫn nhau tầm đó ai cũng không phục, chinh chiến không ngừng, dân chúng lầm than! Ngay cả Vương giả của Càn Huyết Vương triều cũng không có biện pháp! Cuối cùng chỉ có thể tế tự Thượng Thiên, thỉnh cầu A Dục Vương đánh xuống ý chỉ!
- A Dục Vương hàng lâm nhân gian, cũng không nhiều lời, tiện tay điểm một cái, đại lục xuất hiện Tứ đại tuyệt cảnh. Tuy là tuyệt địa, nhưng lại có linh khí mà toàn bộ Càn Huyết Vương triều không thể bằng được, nghe nói ở bên trong tu luyện, có thể lĩnh ngộ bản chất Đại Đạo, tăng thực lực lên! Chính bởi vì như vậy, vô số cường giả tre già măng mọc, chỉ muốn chinh phục tuyệt địa, biến thành tông môn của mình! Không biết qua bao nhiêu năm, cuối cùng bốn thế lực lớn trổ hết tài năng, cũng chính là bốn đại tông môn lúc này! Về sau mỗi người đều dùng hiểm địa xưng hô. Thời gian lâu rồi, trước kia vốn tên gọi là gì ngược lại không có ai nhớ!
Húc Diêu nói.
Truyền thuyết của bốn thế lực lớn, cũng không phải bí mật gì, chỉ cần người sinh trưởng ở Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, cơ bản đều biết, chỉ có Nhiếp Vân từ bên ngoài đến mới không rõ ràng.
- Tiện tay điểm một cái, xuất hiện Tứ đại tuyệt địa?
Nhiếp Vân sững sờ.
Có thể xưng là tuyệt địa, khẳng định dị thường hung hiểm, mặc dù cường giả như Kim Giáp Tướng cũng không thể đơn giản giao thiệp, địa phương hiểm ác như thế, lại là A Dục Vương tiện tay điểm ra, cái này ý vị sâu xa rồi.
Nhiếp Vân có được thực lực Tru Thiên cảnh, ban đầu ở Thiên Địa lục đạo, có thể tùy thời hủy diệt một ngọn núi, một hải dương, thậm chí một quyền đục lỗ thế giới, diệt đi Thiên Đạo. Nhưng để cho hắn tiện tay làm ra một hiểm địa ngay cả Tiên Quân cũng không thể tiến vào, vậy thì có chút lực bất tòng tâm rồi.
Loại thủ đoạn này có thể so sánh với Tạo Vật chi chủ!
- Nạp Vật Đan Điền?
Đột nhiên, trong óc Nhiếp Vân toát ra một ý nghĩ.
Nạp Vật Đan Điền trải qua những năm này tăng trưởng, đã lớn hơn Thiên Địa lục đạo rồi, ở chỗ này, hắn là Tạo Vật chi chủ, bất luận địa hình, sông núi gì cũng có thể trống rỗng xuất hiện, chỉ cần một ý niệm là có thể hoàn thành.
Chẳng lẽ Tà Nguyệt Chí Tôn Vực này là Nạp Vật Đan Điền của A Dục Vương?
- Không đúng...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cắm rễ ở trong Hỗn Độn, không phải Nạp Vật Đan Điền, mà là một Đại Thế Giới độc lập, sở dĩ A Dục Vương có thể tiện tay bố trí ra Tứ đại hiểm địa, chỉ sợ không phải năng lực của Tạo Vật chi chủ, mà là đạt được Hỗn Độn tán thành!
- Thực lực của A Dục Vương như vậy, Tu La Vương khẳng định cũng có, thật không biết Tu La Vương là bị đánh chết như thế nào...
Nhiếp Vân sinh ra nghi hoặc.
Nếu như đoán không sai, đạt được Hỗn Độn tán thành, ở trong Hỗn Độn hải dương liền tương đương với Tạo Vật chi chủ, loại thực lực này đã vượt qua cái gọi là sức chiến đấu, đạt tới cảnh giới không gì làm không được, loại người này làm sao có thể bị giết?
Đương nhiên, bởi vì vấn đề độ cao, những chuyện này không phải hắn bây giờ có thể cân nhắc, tuy Nhiếp Đồng từng cộng sinh qua với Tu La Vương, nhưng đối với mấy sự tình này, lại hoàn toàn không biết gì cả, đa tưởng vô ích, còn không bằng không nghĩ, Nhiếp Vân cười hỏi.
- Quy Khư Hải, Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên Nhai có đặc thù cùng bất đồng gì?
- Ta biết chỉ là truyền thuyết, có phải thật hay không liền không rõ ràng lắm!
Húc Diêu gãi gãi đầu tiếp tục nói:
- Nghe nói Quy Khư Hải là hải dương sương mù cự đại, không có cuối cùng, hành tẩu ở bên trong, tìm được Bỉ Ngạn, có thể đạt được Đại Đạo tán thành, tìm không thấy Bỉ Ngạn, liền sẽ chết!
- Vạn Nhận Sơn là ngọn núi cao nhất của Càn Huyết Vương triều, lên đỉnh núi, có thể chứng kiến quỹ tích vận hành Thiên Đạo của toàn bộ Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, đối với lĩnh ngộ Đại Đạo có giúp lớn cực trợ!
- Thập Thu Lĩnh, danh như ý nghĩa, một năm mười thu, nghe nói thời gian bên trong bất đồng ngoại giới, ngoại giới một năm, bên trong mười năm, tuy kỳ quái như thế, nhưng tuổi thọ người sống ở trong đó lại đồng dạng ngoại giới! Ví dụ một người tuổi thọ là 100, tiến vào trong đó, hoàn toàn có thể sống trên một ngàn năm mới chết!
- Đoạn Thiên Nhai càng thêm kỳ lạ, nghe nói vô luận là nước hay sơn mạch, đến chỗ này đều đình chỉ, cũng không phải nơi này địa thế cao hoặc nguyên nhân khác, mà là bị chặt đứt, phảng phất như ở địa phương này Thiên Đạo đều đứt đoạn, nước chồng chất lại cao cũng sẽ không chảy, như đóng băng bị chặt đứt!
Húc Diêu chậm rãi nói, nói ra chỗ kỳ quái, tựa hồ ngay cả hắn cũng không quá tin tưởng.
- Quy Khư Hải, Vạn Nhận Sơn đều không kỳ quái, Thập Thu Lĩnh cùng Đoạn Thiên Nhai hoàn toàn chính xác để cho người khiếp sợ!
Nhiếp Vân ngạc nhiên.
Ban đầu ở Phù Thiên đại lục, một ít thời không lung khu thì có năng lực cải biến thời gian, chẳng có gì lạ, nhưng tiến vào trong đó, còn có thể bảo trì tuổi thọ nhất trí với ngoại giới, liền để cho người không thể tưởng tượng nổi!
Trước kia thời không lung khu, ngươi có một vạn năm tuổi thọ, tiến vào thời không lung khu 100 lần, một trăm năm sau đi ra, nhất định sẽ chết già, mà nghe khẩu khí của Húc Diêu, ở Thập Thu Lĩnh, trạng thái thân thể sẽ không bởi vì thời gian gia tốc mà biến hóa!
Cái này chẳng khác nào lăng không nhiều ra gấp 10 lần thời gian tu luyện, khó trách có thể làm cho người thèm thuồng không thôi!
Đương nhiên, loại địa phương này đối với người thực lực thấp, tuổi thọ ít có tác dụng lớn, nhưng đối với cường giả chính thức tuổi thọ vô hạn, ngược lại không có bất cứ ý nghĩa gì.
Về phần Vạn Nhận Sơn, thì càng thêm kì quái.
Nước thuận thế mà xuống, đây là quy luật, cũng là Thiên Đạo, nước nơi này rõ ràng có thể dừng lại không chảy, nói rõ Thiên Đạo pháp tắc đã ở nơi này vô dụng, có được một loại pháp tắc mới khác, quả thực vi phạm nguyên tắc cơ bản nhất của Hỗn Độn hải dương.
- Bốn đại tông môn, Tứ đại tuyệt địa... Quả nhiên bất thường!
Cảm thán một câu, Nhiếp Vân lại hỏi vài câu.
Húc Diêu biết gì nói nấy, kỳ thật đối với bốn thế lực lớn, hắn cũng chỉ nghe được đại khái, sự tình cụ thể biết cũng không nhiều.
Thấy hắn biết cũng không rõ ràng lắm, Nhiếp Vân liền không hỏi nhiều, đoàn người ý định tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ đợi Quy Khư Hải khảo hạch.
Dọc theo đường đi tìm kiếm nơi nghỉ lại, một người lảo đảo đi tới, trong lúc vô tình đụng phải Nhiếp Vân thoáng một phát, xin lỗi một tiếng, liền quay người ly khai.
Thấy hắn đi xa, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.