- Vậy đám người kia là thế nào?
Đường Kim có chút buồn bực:
- Chẳng lẽ bọn họ cũng là Thiên Hạt bang?
- Chuyện này... Đường lão đại, anh không biết chuyện gì xảy ra sao?
Tiểu Thất cẩn thận hỏi.
- Nói nhảm, tôi mà biết thì còn hỏi làm gì?
Đường Kim tức giận nói.
Tiểu Thất có chút câm nín, lão đại này chính tay làm ra chuyện lớn như thế, bây giờ còn giả vờ hồ đồ? Nhưng hắn cũng không dám nói gì, vẫn thành thật nói đầu đuôi sự tình ra.
Mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc Đường Kim cũng hiểu ra. Hóa ra là do nha đầu Hiểu Hiểu kia làm ra. Nói cụ thể thì là tấm hình mà Hiểu Hiểu đã phát tán ra trước đó đã làm ra hiệu quả mà Đường Kim không thể ngờ tới.
Tôi sống vui vẻ, Ninh Sơn cũng sóng yên gió lặng, tôi sống khó chịu, vậy thì đừng ai nghĩ tới an bình. Những lời này là do Đường Kim thông qua Cửu thúc chuyển cáo tới hai nhà hắc bạch Ninh Sơn. Mà những lời này cũng làm các thế lực lớn nhỏ đều bất an. Ngoại trừ Thiên Hạt bang và Khô Lâu hội coi như cùng phe với Đường Kim, còn lại tất cả đều cho thủ hạ chủ ý tới tình huống Ninh Sơn. Tất nhiên, bọn họ chỉ làm vậy mà thôi, dù sao họ cảm thấy, làm như vậy đã là tốt lắm rồi.
Song, vào hôm nay, bọn họ lại nhận được một tấm hình. Trong hình, một người bị đóng thành thánh giá, mà bên dưới còn có một thiếu niên. Một người thì không thể nhìn ra dung mạo hắn, nhưng đối với mấy người đã nghiên cứu qua về Đường Kim, vậy thì thoáng cái đã nhận ra rồi. Chính là hắn chứ không ai khác!
Đối với dân chúng bình thường, dù nhận được tấm hình này thì họ cũng không để trong lòng. Bọn họ đều cảm thấy hơn phân nửa chỉ là tên nào đó chơi ác, thậm chí một số người nghĩ là virus, lập tức xóa bỏ. Dù sao đầu năm nay tin nhắn rác chưa virus nhiều lắm. Nhưng Cửu thúc và mấy ông to khi nhìn thấy tấm hình này lại thấy rùng cả mình!
Bọn họ khẳng định, chính Đường Kim cố ý phát tán cho họ. Đây là một lời cảnh cáo, cũng có thể là Đường Kim bất mãn với bọn họ. Bọn họ cảm thấy, Đường Kim đang nói cho họ biết, nếu mẹ con Tần gia gặp chuyện không may, vậy bọn họ cũng bị đóng lên thánh giá. Đây là một lời uy hiếp đẫm máu!
- Thằng nhãi này là đồ điên, các người cẩn thận một chút, đừng để Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao gặp chuyện không may!
Hôm nay Cửu thúc lại truyền ra một tin tức. Sau đó, các thế lực lớn nhỏ đều bắt đầu hành động.
Dù là bảo an Phi Ưng hay là quán trà Long Phượng, kể cả vài thế lực nhỏ khác nữa, tất cả đều không hẹn mà cùng phái người tới ngoài biệt thự Tần gia. Thậm chí cả cảnh sát cũng phái không ít người. Cho nên, bên ngoài biệt thự đã thành ra như bây giờ. Bất cứ một người lại nào muốn đến gần biệt thự đều sẽ bị những người này kiểm tra nghiêm ngặt. Xem tình hình này, chắc có con muỗi nào bay vào thì cũng bị mười mấy cái tay đập chết.
- Đây chính là một đám ô hợp a.
Đường Kim lắc đầu, nhiều người rình ở đây như vậy, sợ rằng chẳng có tác dụng gì. Có khi lại còn thọt ngược, để cho sát thủ trà trộn vào trong.
Đang định đuổi đám người này đi, Đường Kim lại đột nhiên có chủ ý, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, tự mình lẩm bẩm:
- Phế vật như thế cũng dùng được, mình thật sự quá vĩ đại!
Đi tới cạnh xe, Đường Kim cười hì hì với Kiều An An:
- Thất tiên nữ, chờ tôi mấy phút, tôi đưa bé ngốc vào trước đã.
- Ừ.
Kiều An An gật đầu, mặc dù nàng hơi buồn bực với tình huống nơi đây, nhưng cũng không hỏi nhiều.
- Bé ngốc, chúng ta vào trước đã.
Đường Kim nói với Tần Thủy Dao, sau đó đi tới cổng chính biệt thự.
Trên thực tế, Đường Kim vừa đến là đã bị chú ý rồi. Nếu như người khác muốn đi cổng chính, chắc chắn sẽ bị ngăn lại. Nhưng hiển nhiên, những người ở đây đều biết Đường Kim là ai, cũng không có thằng ngu nào cản hắn. Thậm chí mọi người còn tự giác né ra một con đường, để hắn và Tần Thủy Dao đi xuyên qua.
Tần Thủy Dao mở cửa chính ra, đi vào trước. Mà Đường Kim lại xoay người, lộ ra nụ cười sáng lạn:
- Các vị đại ca, đại tỷ, đại thúc, đại thẩm, tôi có chuyện muốn nói...
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại, bốn phía trong nháy mắt an tĩnh, hiển nhiên đều muốn nghe Đường Kim định nói cái gì. Mà một số người còn bồn chồn trong lòng, tên này không uy hiếp họ nữa chứ?
- Tôi vẫn rất thích giúp người. Thấy mọi người hăng hái giúp người như vậy, tôi thật sự cao hứng. Xem ra dưới sự ảnh hưởng của tôi, tố chất tổng hợp của dân chúng Ninh Sơn đều đang được đề cao...
Đường Kim dõng dạc nói, làm cho mấy chục người trợn trắng mắt, đồng thời trong lòng còn oán thầm tên này. Cái gì mà do hắn ảnh hưởng? Rõ ràng là do hắn uy hiếp!
Tần Thủy Dao ở bên trong cũng dở khóc dở cười, da mặt của tên lưu manh này cũng quá dày đi!
- Khụ, tục ngữ nói, hôm nay ngươi giúp ta, ngày mai ta giúp lại. Sau này nếu mọi người có việc gì thì cũng có thể tìm tôi nhờ hỗ trợ. Chẳng hạn như con nhỏ ở nhà mọi người bị các bạn khác bắt nạt...
Đường Kim đang chém gió...
- Phì!
Có mấy người đồng thời khinh bỉ phì một tiếng, con hàng này đang làm trò hề hả?
Tần Thủy Dao lại muốn chôn Đường Kim đi, không cho hắn đẻ trứng.
- À, thật ra thì tôi cũng không muốn để mọi người tới đây giúp, nhưng mọi người đã có thành ý như vậy, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài thỏa mãn nguyện vọng của mọi người. Nhưng mà, thân là tấm gương giúp người làm vui, tôi cảm thấy có nghĩa vụ dạy mọi người một ít quy tắc khi giúp người khác.
Đường Kim cười hì hì:
- Thật ra thì, giúp người làm vui thì cũng có điều cần chú ý. Ví như mọi người thấy ai nhiều tiền quá, muốn giúp hắn tiêu xài... thì phải âm thầm giúp, không lưu lại tên. Lại ví như mọi người muốn giúp vợ người nào đó sinh em bé, vậy thì cũng phải không để lại tên.
Mọi người nhìn nhau, tiêu hộ người khác? Giúp vợ người khác sinh con? Đây cũng là việc tốt sao? Đậu má, thằng này nói nó giúp người làm vui, hình như đúng thế thật. Chuyện tốt như vậy, ai mà chả vui chứ?
- Ê, Đường Kim chết tiệt, cậu đang nói bừa cái gì vậy?
Tần Thủy Dao không thể nhịn được nữa.
- À, được rồi, hôm nay tôi không có thời gian dạy mọi người. Nhưng tôi là một người có nguyên tắc làm việc tốt. Cho nên, khi mọi người làm việc tốt với tôi, vậy thì cũng phải tuân thủ quy tắc.
Rốt cuộc Đường Kim cũng nói vào chuyện chính:
- Tôi hi vọng tất cả mọi người có thể giữ khoảng cách ít nhất mười mét với biệt thự. Còn có, dù là ai vào biệt thự thì cũng phải được tôi cho phép. Nếu không thì ai cũng không được vào, dù bất cứ ai!
- Ý cậu là tôi cũng không được?
Mọi người còn chưa kịp hỏi, Tần Thủy Dao đã tức giận tranh trước.