- Mình sắp chết!
Trong đầu Tần Thủy Dao vô thức hiện ra câu này. Trong nháy mắt, trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều ý niệm, nhưng dường như cái gì cũng không có.
Cùng lúc đó, Tần Thủy Dao cảm thấy bốn phía an tĩnh. Dường như thoáng cái, nàng đã không còn nghe được thanh âm gì, hoặc là, xung quanh đây thật sự không có nửa điểm thanh âm.
Nhưng một giây sau, tựa hồ nàng lại nghe được một luồng thanh âm kỳ quái, giống như vật gì ma sát mạnh với không khí gây ra vậy. Thanh âm này hơi quái dị, nhưng chẳng biết tại sao, nó lại làm cho Tần Thủy Dao có một tia kích động!
Không chỉ có nàng kích động, mà sát thủ cũng như thế. Trong nháy mắt nổ súng, sát thủ đã nhảy khỏi mặt đất, ánh mắt của hắn nóng bỏng dị thường. Hắn nhìn Tần Thủy Dao, không giống như nhìn một mỹ nữ sắc nước hương trời, mà là một đống tiền mặt biết di động.
Nhưng vào lúc này, trước mắt hắn hiện lên màu vàng chói, cùng lúc đó, hắn cảm thấy cổ họng mình đau nhói. Dù chỉ thoáng qua, giống như bị kim châm một chút, nhưng hắn lại phát hiện, sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi.
- Tại sao lại như vậy...
Trong đầu sát thủ lóe lên ý nghĩ này, sau đó, hắn té ngửa xuống đất. Mà cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy là Tần Thủy Dao vẫn hoàn hảo đứng đằng kia.
Nhìn sát thủ ngã xuống bỏ mình, Tần Thủy Dao đột nhiên xoay người, lại phát hiện xe của Kiều An An vừa lái tới đây. Đường Kim cũng ngồi trong xe, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tần Thủy Dao vốn cảm thấy là Đường Kim cứu mình, nhất thời lại thấy nghi hoặc, chẳng nhẽ không phải hắn?
Xe Beetle đã dừng lại, Đường Kim mở cửa đi xuống, tới bên cạnh sát thủ, rút phi tiêu vàng đang cắm ở cổ hắn ra, cất vào túi quần. Sau đó hắn mới nhìn Tần Thủy Dao:
- Tôi nói bé ngốc nè, sao cậu có thể ngốc đến vậy chứ? Người ta giả chết là cậu bị lừa. Cho dù cậu rất thiện lương, nhưng trực tiếp gọi xe caaso cứu hay là cảnh sát không được sao?
Thấy động tác vừa rồi của Đường Kim, Tần Thủy Dao cũng đã xác định, vừa rồi chính là hắn cứu nàng. Nàng vốn định phản bác một chút, nhưng lại thấy hắn nói cũng chẳng sai. Thật sự nàng không nên xuống xe.
- Đây... đây là chuyện gì?
Kiều An An cũng xuống xe, nhìn sát thủ nằm giữa đường, nàng có vẻ bất an.
- Thất tiên nữ, những chuyện phàm tục thế này, chị cũng đừng xen vào.
Đường Kim cười hì hì một tiếng, ngón tay lướt qua, trên trán sát thủ đã xuất hiện một con số 2. Sau đó, Đường Kim lấy điện thoại ra, bấm số tổng bộ Ám Kiếm.
Hiểu Hiểu nhanh chóng nhận điện thoại:
- Quỷ chán ghét, anh lại gặp phải sát thủ rồi hả? Anh đúng là chuột chạy qua đường, người gặp người đánh nha!
- Tiểu nha đầu, chụp ảnh tên này phát lên liên minh thích khách đi.
Đường Kim lần này cũng lười đấu võ mồm với Hiểu Hiểu.
- Không thành vấn đề.
Hiểu Hiểu đáp ứng rất sảng khoái:
- Anh lại thiếu tôi một nhân tình, tổng cộng là hai cái. À, không đúng, là ba cái. Quỷ chán ghét, thật ra hôm nay tôi còn giúp anh một đại ân đó!
- Đại ân gì?
Đường Kim lại thấy tò mò.
- Là thế này, lúc liên minh thích khách hôm nay còn chưa mở, bức ảnh kia của anh cũng chưa thể đăng lên được. Tôi hơi nhàm chán, thuận tay phát tấm hình này cho người khác.
Hiểu Hiểu tranh công:
- Tất cả số điện thoại đăng ký ở thành phố Ninh Sơn đều nhận được một tấm hình.
Đường Kim không tin, có chút buồn bực, quay đầu nhìn Kiều An An một cái:
- Thất tiên nữ, chị có nhận được tin nhắn nào lạ không?
- Hình như có, nhưng chị còn chưa nhìn.
Kiều An An vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Sau đó duyên dáng hô to một tiếng:
- Á, tên nào độc ác thế này? Bức ảnh thật khủng khiếp!
Đường Kim cầm điện thoại của Kiều An An nhìn một chút, sau đó thật sự buồn bực, bất mãn nói với Hiểu Hiểu:
- Tiểu nha đầu, em ghen tỵ với anh phải không?
- Quỷ chán ghét, ai ghen tỵ với anh? Rõ ràng tôi đang giúp anh mà!
Hiểu Hiểu có chút tức giận.
- Nếu không ghen tỵ với anh, sao lại làm trò censored chứ?
Đường Kim có chút mất hứng, hắn vừa nhìn tấm ảnh trong máy Kiều An An, chính là tấm ảnh hắn treo thi thể tên sát thủ thành hình thánh giá. Nhưng trong ảnh, tướng mạo của hắn lại bị xử lý một chút, khiến không có ai nhận ra hắn được.
- Quỷ chán ghét, tôi làm thế là vì tốt cho anh. Tức chết tôi rồi, không thèm nói với anh nữa!
Hiểu Hiểu rất mất hứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Kim lại rất cao hứng, vậy là không cần nợ Hiểu Hiểu ba nhân tình nữa.
Lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, nhưng lần này là Tần Khinh Vũ gọi tới.
- Đường Kim, cháu có thể về nhà một chuyến không? Tình huống có vẻ không ổn, dì cũng không nói rõ qua điện thoại được.
Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng nói.
- Được, bọn em về ngay.
Đường Kim lập tức đáp ứng.
Chừng mười phút sau, ba người Đường Kim cùng tới cửa biệt thự Tần gia. Bọn họ phát hiện, tình huống này quả thật có chút quỷ dị.
- Sao lại nhiều người như vậy?
Tần Thủy Dao thật sự ngạc nhiên. Biệt thự số 1 đường Khinh Vũ này ngày thường đều vắng vẻ, căn bản chẳng có ai. Nhưng vây giờ, cửa biệt thự, còn có những nơi khác, khắp nơi đều thấy người và xe, nam có nữ có, trên xe có, đi bộ bên ngoài có. Hơn nữa trang phục rất nhiều kẻ rõ ràng không phải hạng lương thiện. Càng quỷ dị chính là, trong đám người này còn có không ít cảnh sát. Mà nhiều người tụ tập như thế, thoạt nhìn lại thật bình an vô sự.
- Thất tiên nữ, chị ở trên xe đã, tôi xuống hỏi một chút xem có chuyện gì.
Đường Kim cũng mơ hồ, đây là chuyện gì?
Đường Kim xuống xe, tìm tòi trong đám người một chút, lập tức phát hiện người của Thiên Hạt bang, trong đó còn có tiểu Thất khá quen thuộc, ngay cả Vương mọi rợ từng bị hắn đánh một trận cũng ở đó.
Đường Kim đi về phía tiểu Thất. Thấy Đường Kim lại đây, tiểu Thất lập tức chào hỏi:
- Đường lão đại, anh đã đến rồi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đường Kim hỏi.
- Chuyện này... Đường lão đại, không phải anh cho bọn em tới bảo vệ mẹ con Tần gia sao?
Tiểu Thất lại hỏi ngược lại một câu.