Nghe Lạc Thần nói như vậy, Tuyết Linh bất giác nhìn xuống cần cổ, thấy trống trơn thì liền hốt hoảng, lo lắng sờ soạng:"Dây chuyền? Không phải hôm qua vẫn còn sao?"
Sợi dây chuyền này đi theo Tuyết Linh từ lúc nhỏ cho tới bây giờ, là món đồ duy nhất mà cha cô để lại, đối với Tuyết Linh, nó còn quan trọng hơn cả mạng sống, cô không thể làm mất nó được.
"Lạc Thần, chắc em làm rơi ở khách sạn. Em sẽ quay trở lại đó."
"Anh đi cùng em." Lạc Thần níu tay cô lại, khẩn trương nói.
"Không cần đâu. Công việc của anh còn rất bận, anh về nước trước đi, em sẽ gọi lại cho anh." Còn chưa kịp để Lạc Thần nói gì, Tuyết Linh đã vội vàng kéo hành lý rời khỏi sân bay.
Lạc Thần nhìn theo bóng dáng Tuyết Linh một lúc, khi nghe thông báo thì mới chịu rời đi.
Quay về khách sạn F, Tuyết Linh vội vàng quay trở lại căn phòng cũ. Nhìn người nhân viên phục vụ đang dọn dẹp phòng, Tuyết Linh rảo bước đi đi tới hỏi:"Xin lỗi, cô dọn phòng này có thấy sợi dây chuyền nào không?"
Nữ nhân viên lắc đầu:"Không thấy thưa cô."
"Cảm ơn." Tuyết Linh ủ rủ gật đầu, nói vài tiếng với người nhân viên rồi rời khỏi phòng.
Loading...
Tuyết Linh sờ trán rồi thở dài bất mãn:"Sợi dây chuyền đó là hi vọng cuối cùng của mình."
Không có sợi dây chuyền, cô sẽ không gặp được cha.
Không thể nào, tối hôm qua vẫn còn mà, chắc chắn là cô làm rơi đâu đó trong khách sạn này thôi. Ngoài đại sảnh, chỉ có căn phòng này, còn...Tuyết Linh chợt nhíu mày, nhớ ra gì đó cô liền nói:"Khoan đã, là người đàn ông tối qua."
Đã biết được là người đàn ông lúc tối cô cứu đã lấy sợi dây chuyền của cô nhưng hiện giờ cũng không biết anh ta đang ở phòng nào, cũng không biết anh ta tên gì, dù cho có hỏi tiếp tân đi nữa cũng chỉ vô ích. Tuy nhiên, theo cô được biết, người này có quen với Tư Cảnh Nam, vả lại, trông cách nói chuyện của bọn họ cũng ở mức quan hệ rất thân thiết. Vì vậy, cô có thể hỏi Tư Cảnh Nam về người đàn ông này.
Nghĩ xong, Tuyết Linh liền rời khỏi khách sạn và đến thẳng sân bay.
___________________
Vài tiếng sau...
Sân bay thành phố T.
Hàn Dương Phong bước xuống khỏi máy bay, đi ra ngoài sảnh chính thì bắt gặp một chàng trai trẻ đi tới, tác phong nghiêm chỉnh, đứng trước mặt anh cúi chào:"Hàn tổng!"
Hàn Dương Phong gật đầu, đẩy chiếc va li tới cho anh ta rồi lạnh nhạt cất tiếng:"Người mới sao?"
Người thanh niên trước mặt nhanh nhẹn nhận lấy va li, gật đầu nói:"Vâng, Hàn tổng. Tôi là Giản Bân, trợ lý mới của anh."
"Làm việc cho tốt vào." Hàn Dương Phong đi lướt qua người Giản Bân, thuận miệng buông lời nhắc nhở.
Giản Bân nghe xong, bản tính vốn nhanh nhẹn lại còn rất thông minh nên gật đầu rồi kéo va li theo sau Hàn Dương Phong. Trong đầu anh thoáng lên tia suy nghĩ. Mới ngày đầu gặp tổng tài mà đã lấy được thiện cảm, xem ra vị sếp này không khó tính hay cáu gắt như những lời mà Phi Dạ nói với anh. Tuy nhiên, cũng cần phải cân nhắc và đề phòng trước mọi lúc, ai mà biết Hàn Dương Phong khi nào thì nắng, lúc nào thì mưa?
Giản Bân là người em họ của Phi Dạ, tốt nghiệp trường đại học Harvard, kinh nghiệm rất giỏi và nhạy bén nên Phi Dạ đã tin tưởng giao cho Giản Bân trọng trách này. Bởi vì lần này, Hàn Dương Phong đã giao nhiệm vụ cho anh phải quản lý cho tốt Hàn Long Bang nên phần lớn thời gian sẽ không đủ để giúp anh chuyện ở Hàn thị. Trước đây, Phi Dạ đã căn dặn Giản Bân rất nhiều chuyện liên quan đến tác phong cũng như sở thích của Hàn Dương Phong, Giản Bân căng tai nghe rất kỹ, một chữ cũng không sót một chữ. Phi Dạ cũng mong rằng, Giản Bân có thể hoàn thành tốt công việc này.
Cùng một địa điểm, ở tại sân bay thành phố T. Một cô gái xinh đẹp, cao ráo, nước da trắng ngần, tóc xõa ngang lưng, diện trên người bộ váy màu hồng nhạt ôm sát cơ thể, hai dây treo vai, tà váy dài ngang đùi. Chiếc kính râm màu đen che đi phân nửa khuôn mặt, khí chất cô gái toát lên hoàn toàn cao quý và thu hút rất nhiều người. Cô gái thong thả bước đi nhưng vô tình lại đụng trúng một người đàn ông, chiếc giày cao gót bị lệch một bên nên cô không cách nào giữ cân bằng được, vì vậy mà bị ngã xuống. Hàn Dương Phong theo quán tính, nhanh nhẹn ôm lấy eo cô gái ấy để cô ấy không bị ngã.
Hàn Dương Phong nheo mắt nhìn người con gái ấy không quá năm giây thì dựng đứng cô lên, sau đó lạnh lùng mà bước đi.
Khoảnh khắc anh ôm eo cô, nhìn cô từ trên cao, cô cũng nhìn anh qua lớp kính màu đen ấy, tâm hồn cô như bị lạc đâu đó. Người đàn ông này quá hoàn hảo, khuôn mặt trắng trẻo không tì vết, những đường nét trên khuôn mặt rất cân đối, hàng tóc mái rủ xuống trước trán càng thêm quyến rũ. Cô nhìn anh không cách nào chớp mắt được, sợ rằng khi chớp mắt thì hình ảnh ấy sẽ biến mất. Đến khi anh đỡ cô đứng thẳng lên hẳn, cô mới ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng anh lại đi mất. Cô gái ấy vẫn mơ hồ nhìn theo bóng lưng của anh, khóe môi đỏ mọng cong lên rõ rệt.
"Hàn tổng, cô gái vừa rồi là diễn viên, người mẫu nổi tiếng đứng đầu các trang báo hiện nay, là tiểu thư của Diệp gia - Diệp Hâm Đình." Giản Bân kéo va li theo sau anh, đều giọng cất giọng nói.
Hàn Dương Phong vẫn bước đi tiếp, lạnh nhạt đưa về sau một câu:"Tôi có hỏi sao?"
Giản Bân nghe xong liền lắc đầu lia lịa:"Xin lỗi Hàn tổng, là tôi nhiều chuyện."
"Biết thế thì tốt, đừng có lần sau."
"Vâng, Hàn tổng." Giản Bân nhẹ giọng tỏ thành ý biết lỗi. Bây giờ mới thấy lời Phi Dạ nói quả không sai, nhưng anh chưa biết đây chỉ là một phần trăm trên một trăm phần trăm tính cách khác thường của Hàn Dương Phong.
Giản Bân bất giác rùng mình, muốn sống toàn vẹn ở Hàn thị, thì phải biết uốn lưỡi, phải biết suy nghĩ trước khi phát ngôn.
.....
"Tiểu thư...tiểu thư..." Một người đàn ông chạy từ xa tới, mệt lả, thở gấp nói:"Tiểu thư, cô đã đi đâu vậy, chúng tôi tìm cô nãy giờ."
Diệp Hâm Đình vẫn hướng mắt nhìn theo người đàn ông đó, khi nghe tên này nói như vậy, Diệp Hâm Đình mới quay sang, bắt đầu khó chịu chất vấn bằng giọng nói nhỏ nhẹ, bởi vì cô là diễn viên, người mẫu ảnh nếu lớn tiếng thì sẽ mất hình tượng:"Tìm tôi làm gì? Tôi là con nít ba tuổi sao? Cần anh quản sao?"
Người đàn ông liền co rúm lại trước sự tức giận của Diệp Hâm Đình, làm việc với cô gái này chẳng khác nào đang ôm một quả bom nổ chậm. Anh ta nhìn cô, môi giật giật, ấm úng không nói nên lời:"Xin...xin lỗi tiểu thư, lão gia biết hôm nay tiểu thư trở về nên bảo tôi trực tiếp tới đón, chỉ là..."
Diệp Hâm Đình nhíu mày, đưa tay lên trước mặt anh ta, ý bảo anh ta im miệng lại, cô nhướng mày, chép miệng, chậm rãi nói:"Thôi đi, bây giờ anh về Diệp gia trước, nói với cha tôi, tôi có việc gấp phải giải quyết nên sẽ về sau. Không cần lo cho tôi."
"Nhưng....tiểu thư."
Diệp Hâm Đình nói xong thì bước đi, để lại lời nói ấm úng, ngăn cản của người đàn ông phía sau.
Đúng lúc ấy, Hàn Dương Phong chỉ vừa mới lên xe, Diệp Hâm Đình nhanh chóng lên một chiếc taxi, cô nhìn tài xế cất giọng khẩn trương, hất mặt về chiếc Mercedes - Benz phía trước:"Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước."
Người tài xế gật đầu, khởi động xe rồi lái đi. Khuôn mặt của Diệp Hâm Đình vô cùng nôn nóng, không ngừng thúc giục bác tài xế, vừa nhìn chiếc xe phía trước vừa nói:"Bác tài, lái nhanh lên!"