Ngồi đối diện cô, Lạc Thần khẽ đưa ánh mắt vừa chăm chú vừa nặng tình của mình dán lên người Tuyết Linh. Đối với cô, ánh nhìn này chưa phải là chưa từng thấy, nhưng lần này lại rất khác với những lần trước đó, nó dường như chan chứa một màu cảm xúc rất lạ mà cô không thể nào tiếp nhận nó. Quan hệ giữa anh và cô bây giờ, dùng ánh mắt này, không thích hợp. Tuyết Linh chớp chớp mi tâm, cố ý tránh né Lạc Thần, cô cầm ly nước suối trên bàn đưa lên miệng uống một ngụm rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên, Lạc Thần định lên tiếng nói việc gì đó nhưng chưa kịp cất tiếng, Tuyết Linh đã cắt ngang câu nói của anh:"À, công việc dạo này của anh thế nào rồi?"
Lạc Thần mỉm cười:"Em quan tâm anh sao?"
Tuyết Linh nhún vai, thản nhiên nói:"Không có, em chỉ thuận miệng nên hỏi vậy thôi."
Nghe câu trả lời của cô, Lạc Thần có chút thất vọng và buồn bã. Rất nhanh sau đó, anh lại cười cười nhìn cô:"Cũng rất ổn. Một năm trước, anh và một người bạn có bỏ vốn để thành lập công ty. Lúc đầu tưởng sẽ gặp nhiều trở ngại nhưng liên tiếp sau đó, kinh doanh đều thuận lợi."
"Vậy chúc mừng anh."
Lạc Thần cười cười:"Sau khi về nước, chúng ta sẽ còn gặp nhau chứ?"
"Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn mà." Tuyết Linh ngây ngô trả lời.
Nghe cô nói vậy, Lạc Thần cũng khá vui. Nhưng anh không ngờ cô lại giữ khoảng cách như vậy với mình. Xem ra, anh chắc đã hết cơ hội rồi. Anh rất muốn hỏi cô rằng:"Tuyết Linh, em có hận anh không?" Nhưng rụt rè, do dự, mãi không muốn nói ra.
Lạc Thần di chuyển ánh mắt xuống tay cô, bất chợt phát hiện vài vết đỏ ửng, rồi nhíu mày lên tiếng:"Tuyết Linh!"
Anh đột ngột gọi tên cô với ngữ điệu chất vấn, khiến cô có vài phần giật mình, cô ngỡ ngàng nhìn anh, ánh mắt ngây thơ vô tội:"Chuyện....chuyện gì thế?"
"Em lại đánh nhau nữa phải không?"
"Không có." Tuyết Linh nhận ra được Lạc Thần đã biết chuyện, cô nhanh chóng thu tay lại đặt xuống đùi, rồi nhanh nhẹn phủ nhận:"Không có thật mà!"
Những hoạt động, cử chỉ và cách phủ nhận sự việc này của cô anh còn lạ gì? Cô có giấu hay ngụy biện gì nữa cũng vô ích thôi. Lạc Thần lại cau mày nhìn cô:"Em còn nói không có nữa à? Em nhìn tay em xem?"
Loading...
Bị phát hiện như vậy, Tuyết Linh cười nhẹ, mặc dù cô là người luyện võ nhưng so ra thì vẫn là con gái, đâu thể có thân hình hay sức lực rắn chắc như con trai, cho nên, mỗi khi đánh nhau, tuy không đau nhưng trên tay cô đều để lại những vết lằn đỏ rất mờ. Vậy mà, anh vẫn nhìn ra được.
Tuyết Linh lấy tay quẹt quẹt khóe mũi, cười trừ:"Thật ra không phải vậy đâu, em chỉ vô tình làm rơi đồ trên tay thôi."
Lạc Thần nheo mắt lại nhìn cô, anh biết cô cố giấu để người khác không lo lắng. Anh biết vậy cũng không muốn vạch trần hay chất vấn cô thêm nữa.
"Thôi được rồi. Em ngồi đây, đợi anh ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại." Lạc Thần nói xong, chưa kịp để cô đồng ý nữa thì đã chạy đi mất khuất. Tuyết Linh chỉ thở nhẹ rồi mỉm cười, tính khí hấp tấp của anh thật không sửa được mà.
Chờ đợi được một lúc, nhân viên phục vụ cũng đã đem thức ăn lên, cô gật đầu cảm ơn người nhân viên đó rồi tiếp tục chờ đợi. Trong lòng rất thắc mắc không biết anh ấy đã đi đâu? Vừa hay, người con trai ấy từ ngoài bước vào rồi chậm rãi ngồi xuống cạnh cô.
Lạc Thần lấy ra trong túi một chai thuốc nhỏ rồi đưa cho cô, cũng chỉ vì muốn giữ khoảng cách theo ý của cô nên sẽ không ôn nhu như trước đây nữa.
Nhận lấy chai thuốc từ anh, Tuyết Linh không còn gì để nói hai từ "cảm ơn". Sau đó thì bắt đầu cùng Lạc Thần dùng bữa.
.....
Tư Cảnh Nam đứng dậy, chỉnh sửa lại cổ áo, anh nhìn hai người đàn ông bên cạnh, âm trầm cất tiếng:"Tôi về trước."
Nghe vậy, Hàn Dương Phong liền nói:"Sao về sớm vậy?"
Anh giả vờ không biết hay là không biết thật vậy, Tư Cảnh Nam quay mặt sang hướng khác, hụt hẫng trả lời:"Tôi bây giờ không giống các cậu."
Hai người đàn ông nhìn nhau, dường như đã hiểu ra. Bây giờ, người ta đã có vợ rồi, đương nhiên vợ là số một. Tư Cảnh Nam lại là người không có sở thích đi qua đêm, đặc biệt là sau khi kết hôn với Lộ Khiết. Hai người họ không nói gì nữa, để mặt Tư Cảnh Nam đi sao thì đi.
Được một lúc sau, kể từ lúc Tư Cảnh Nam rời đi, Hàn Dương Phong vẫn nguyên một tâm trạng suy tư, anh chép lưỡi quay sang hỏi Phi Dạ:"Này, Phi Dạ, cậu còn nhớ cô gái tối hôm trước không?"
Hàn Dương Phong đột ngột hỏi như vậy khiến Phi Dạ kinh ngạc vài giây. Đây, không hề giống với tác phong của Hàn Dương Phong. Vừa nãy ôm cô gái kia đã kì lạ rồi, bây giờ lạu hỏi về cô gái khác nữa. Làm việc với anh đã lâu rồi, vậy mà đến bây giờ, Phi Dạ mới gặp trường hợp này.
Không để Hàn Dương Phong đợi lâu, Phi Dạ nhanh chóng suy nghĩ lại. Cái đêm hôm đó, bị bọn giang hồ rượt đuổi, Hàn Dương Phong lúc đó đúng là có đi cùng một cô gái. Trời hôm đó cũng khá tối, Phi Dạ cũng có quan sát cô gái ấy nhưng không kĩ lắm. Anh gật đầu, nhìn Hàn Dương Phong:"Vẫn còn nhớ, nhưng có chuyện gì vậy?"
"Giúp tôi điều tra cô gái đó." Hàn Dương Phong thư thái nói.
Vấn đề lại quá kì quái nữa rồi, bây giờ Hàn Dương Phong còn bảo anh điều tra cô gái đó nữa. Phi Dạ tròn mắt nhìn:"Hả?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Không phải chứ Hàn thiếu, điều tra một cô gái chỉ vừa mới nhìn mặt một lần trên đất Tokyo này, có phải hơi..." Phi Dạ nhíu nhíu mày, ấp úng nói.
"Có gì khó sao?"
"Ít ra những người trước đây còn có cơ sở, chứ còn cô gái này chỉ gặp một lần. Hàn thiếu, anh nghĩ xem, những cô gái sống trên thành phố này không ít, hay là anh muốn tôi điều tra hết?"
Hàn Dương Phong bất lực, day day trán rồi thở hắt một hơi:"Hình như cô ấy sống trên tầng hai mươi, điều tra tất cả những cô gái sống trên đó cho tôi."
"Việc này thì quá đơn giản rồi, chưa đầy hai mươi phút sẽ có kết quả ngay cho anh." Phi Dạ hăng hái nói, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi phòng.
.....
Sáng hôm sau, Hàn Dương Phong ngồi trên chuyến bay trở về thành phố T mà Phi Dạ đã giúp anh chuẩn bị từ trước. Bởi vì công việc ở thành T quá nhiều nên phải quay về để giải quyết gấp và giao lại công việc phía sau cho Phi Dạ toàn giải quyết.
Trong một khoang VIP trên máy bay, Hàn Dương Phong ngồi ở phía bàn gần cửa sổ máy bay, Hàn Dương Phong đưa ánh mắt nhìn những đám mây bồng bềnh ngoài kia, đáy mắt vừa sâu thẳm vừa xa xăm như chứa đựng nhiều tâm tư.
Cô gái tiếp viên đặt nhẹ ly rượu vang lên bàn kèm theo một ít trái cây. Xong xuôi, nữ tiếp viên cúi đầu chào rồi đẩy chiếc xe ra ngoài.
Hàn Dương Phong cầm ly rượu lên, uống một ngụm sau đó, anh lấy ra từ trong túi áo một món đồ. Anh chợt thả lỏng món đồ đó xuống thì mới biết đó là một sợi dây chuyền.
Mặt của dây chuyền khá là đặc biệt, nó được thiết kế không tuân theo một quy luật nào cả, chỉ biết, đó là một khối thạch anh màu xanh. Nếu chú ý quan sát kỹ hơn một chút thì có thể thấy được một loại đá khác với thạch anh, có tone màu đậm hơn một chút nằm bên trong khối đá này.
Anh không bận tâm xem xem bên trong đó chứa gì mà lại cất giấu kĩ lưỡng và công phu như vậy?
Hàn Dương Phong nâng khóe môi, nụ cười ẩn chứa hàm ý sâu xa:"Để xem, cô trốn tôi được bao lâu."
....
Tokyo, khách sạn F.
Trong căn phòng, Tuyết Linh thu dọn đồ và giấy tờ cho chuyến bay của mình. Nhưng mọi thứ đều đã đầy đủ nhưng có cảm giác như vẫn còn thiếu gì đó. Tuyết Linh đứng nghĩ ngợi một hồi nhưng vẫn chưa định hình ra thứ đó trong đầu. Tuyết Linh cũng không quan tâm gì nhiều, cô khẽ lắc đầu rồi kéo vali ra ngoài.
Phía dưới đại sảnh của khách sạn, Lạc Thần đứng ở trước cửa chính đợi cô, bên cạnh anh là chiếc vali. Hôm nay, anh cũng trở về nên sẽ đi cùng với chuyến bay của Tuyết Linh.
Lạc Thần nhìn đồng hồ trên tay rồi ngoảnh mặt về phía sảnh, anh nhìn thấy Tuyết Linh bước ra thì chỉ nở nụ cười và sau đó thì quay mặt lại, tiếp tục đợi cô.
Sau khi trả phòng, Tuyết Linh kéo vali đi ra ngoài, nhìn Lạc Thần, cô nở một nụ cười hòa nhã:"Không để anh đợi lâu chứ?"
"Sao có thể? Được rồi, anh đã gọi taxi rồi, chúng ta đi thôi."
"Được."
......
Trên đường đi tới sân bay, Tuyết Linh ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe, còn Lạc Thần thì chăm chú xem lại một số thông tin liên quan đến công việc của mình.
Chiếc xe taxi lướt qua một địa điểm nổi tiếng tại Tokyo, nhìn thấy công trình kiến trúc bật nhất thế giới ấy, cô háo hức, lay lay cánh tay Lạc Thần.
"Lạc Thần, anh nhìn kìa!"
Nhìn thái độ háo hức của cô như vậy, Lạc Thần liền bỏ qua công việc, theo hướng nhìn của cô mà nhìn theo.
Tuyết Linh chậm rãi nói:"Đó là tháp truyền hình Tokyo Skytree, lúc trước em có nói với anh rồi đó."
Tuyết Linh rất thích tháp truyền hình đó, cô đã từng đến nơi này được vài lần nhưng tiếc thay, cảnh đẹp nhất chỉ có thể về đêm nhưng cô chỉ có thời gian vào ban ngày. Cô đã từng kể cho anh rất nhiều về tháp này, nhưng chỉ trách, công việc lúc ấy của anh quá bận nên chưa lần nào đi cùng cô cả, không biết Tuyết Linh cảm thấy thế nào, nhưng riêng anh, hiện giờ suy nghĩ lại, lúc ấy bản thân mình thật vô tâm.
Lạc Thần cười cười:"Đẹp thật, nếu em thích thì sau này anh sẽ đi với em."
Tuyết Linh vẫn hướng mắt ra ngoài cửa, cô cất tiếng trả lời đồng ý nhưng không để ý Lạc Thần nói gì, bởi vì tâm hồn cô cứ mãi chơi vơi ở ngoài kia.
Đi được một đoạn, chiếc xe taxi dừng lại trước sân bay, Tuyết Linh và cả Lạc Thần đều đồng lúc bước xuống. Bác tài xế giúp hai người lấy hành lý ra xong xuôi thì cũng rời đi.
Máy bay chỉ còn hai mươi phút nữa là cất cánh, cô và Lạc Thần đều đã chuẩn bị vé từ trước nên cũng không vội.
Đứng trước quầy check in, Lạc Thần khẽ lướt nhìn lên chiếc cổ của cô, anh nhíu mày, cất tiếng hỏi:"Tuyết Linh, sợi dây chuyền của em đâu rồi?"