Đàm Tiểu Ân bị ánh mắt của anh nhìn đến mặt nóng ran, “anh đi vào phòng làm việc đi,để em còn ăn.”
Âu Minh Triết nói: “Kệ nó, để cho nó chờ đi.”
Đinh Cẩn làm sao quan trọng bằng bảo bối nhà anh chứ?
“…” Đàm Tiểu Ân không nhịn được cười một tiếng, “làm gì có ai như anh? Đó là cháu trai gọi anh là cậu đấy! Để xem chị Châu Du xử lý anh như thế nào.”
Mặc dù ở trong lòng của chị, Đinh Cẩn địa vị không bằng Âu Minh Triết, nhưng dù sao cũng là con ruột của chị ấy!
“Chờ anh trở lại.” Âu Minh Triết nắm lấy tay cô,rồi mới rời khỏi phòng ăn.
Lý Sơn đẩy Âu Minh Triết tiến vào phòng làm việc, nhìn thấy Đinh Cẩn đang đứng ở bên cạnh bàn, nhìn ảnh chụp Đàm Tiểu Ân trên bàn.
Chẳng qua là ảnh chụp, nhưng, từ trong mắt của hắn, vẫn là có thể nhìn thấy chấp niệm của hắn đối với Đàm Tiểu Ân.
Một màn này, làm cho Lý Sơn không khỏi lau mồ hôi một cái.
Mở miệng nhắc nhở, “Vũ Trung thiếu gia.”
Thật là oan nghiệt!
Cậu và cháu yêu cùng một người.
Mặc dù nói, chuyện của Đinh Cẩn và Đàm Tiểu Ân đều đã qua, nhưng chuyện này khó tránh được sẽ không trở thành cái gai ở trong lòng Âu Minh Triết.
Đinh Cẩn quay đầu lại, nhìn Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết mặc áo phông rộng, nhưng mà, trên người lại không có một chút cảm giác bình dị gần gũi nào cả.
Trên thực tế, anh chỉ dễ gần lúc ở trước mặt Đàm Tiểu Ân mà thôi.
Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn một cái, đưa tay ra, nhìn như lơ đãng đem ảnh trên bàn úp xuống. Lãnh đạm thờ ơ lên tiếng, “tới đây có chuyện gì?”
“Chuyện cháu đánh nhau ở trường, là cậu cho người xử lý phải không?”
Đại học Kinh Châu nổi tiếng nghiêm khắc với sinh viên, hắn và Đàm Tiểu Ân đánh nhau, lại không bị kỉ luật.
“Ừm.”
Đinh Cẩn khó hiểu nói: “cậu không phải ghét nhất gây sự đánh nhau sao? lần đầu tiên cháu ở trường học đánh nhau, lúc trở về, bị cậu phạt chạy hai giờ.”
Lý Sơn ở bên cạnh bưng trà đi tới, đưa cho Âu Minh Triết.
Âu Minh Triết nâng ly lên, nhấp một ngụm, mới ung dung trả lời Đinh Cẩn: “Họa là vợ của cậu gây ra, đương nhiên là cậu phải dọn dẹp cho mợ của cháu rồi!”
Âu Minh Triết lúc nhắc tới ba chữ vợ của cậu, trong giọng nói tràn đầy một loại kiêu ngạo tự nhiên
Nghe ra từ lời nói của anh, người anh bênh vực che chở, chỉ có Đàm Tiểu Ân, còn đứa cháu Đinh Cẩn không có quan hệ gì tới chuyện đó.
Đinh Cẩn nghe xong rất muốn hộc máu mồm, “Cậu, cháu là cháu ruột của cậu đấy.”
“Ồ?” Âu Minh Triết nhìn hắn một cái, biểu tình lãnh đạm thờ ơ, phảng phất căn bản không nhớ anh còn có một đứa cháu lớn như vậy, “Cho nên?”
Nhìn thế nào Đinh Cẩn cũng cảm giác mình bị cho ra rìa.
Hắn kháng nghị nói: ” khi cháu còn bé cậu còn khen cháu dễ thương, cậu học cấp ba, cháu lên tiểu học, lúc ấy ngày nào cậu cũng kèm cháu học, đối cháu rất tốt.”
Cho tới nay, Đinh Cẩn đều là bảo bối trong nhà.