Đàm Tiểu Ân cũng không phải là người thù dai, coi như mới vừa đấu võ mồm với anh cũng chẳng để trong lòng.
Dì Ngô từ bên ngoài đi tới, nói: “Minh Triết, cậu Vũ Trung tới.”
“…” Đàm Tiểu Ân nghe đến đây,tay nắm ly thủy tinh dừng một chút.
Đinh Cẩn?
Hắn tới làm gì?
Cô theo bản năng nhìn về phía Âu Minh Triết, phát hiện Âu Minh Triết rất bình tĩnh, “mời nó vào đi.”
Rất nhanh, Đàm Tiểu Ân liền nghe thấy âm thanh của Đinh Cẩn, “Cậu.”
Đàm Tiểu Ân cắm đầu ăn, làm bộ như không có nghe thấy.
Âu Minh Triết nhìn về phía Đinh Cẩn, “Ừm.”
Đinh Cẩn đi tới, ngồi xuống, theo bản năng mà nhìn Đàm Tiểu Ân một cái.
Nghe nói cô bị bệnh, còn xin nghỉ bệnh, hắn mới đặc biệt tới xem một chút.
Thoạt nhìn, cô đã khỏe hơn nhiều rồi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Âu Minh Triết nhìn thấy Đinh Cẩn vừa vào cửa đã dán mắt vào Đàm Tiểu Ân, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Từ khi Bọn họ dọn sang nhà mới,đây là lần đầu tiên Đinh Cẩn tới nơi này.
Đinh Cẩn bây giờ mà dám nói, hắn là vì Đàm Tiểu Ân tới đây, Âu Minh Triết chắc chắn sẽ vứt hắn xuống nước làm mồi cho cá.
Mặc kệ Đàm Tiểu Ân cùng Đinh Cẩn trước đây có quan hệ như thế nào, nhưng bây giờ, Đàm Tiểu Ân là vợ của anh rồi, đây đã là chuyện không cách nào thay đổi.
Mà vợ của anh, tuyệt đối không cho phép tên đàn ông nào tơ tưởng đến nữa.
Lần trước tại Nhà họ Âu, lúc cầu xin Âu Minh Triết tác thành cho hắn cùng Đàm Tiểu Ân, cũng đã dùng hết tất cả dũng khí của hắn rồi.
Con người sẽ có vài khoảnh khắc muốn làm ra vài chuyện to gan lớn mật,kinh thiên động địa Nhưng một khi tỉnh táo lại, những suy nghĩ đó sẽ biến mất không một chút tăm hơi.
Đinh Cẩn nhìn Âu Minh Triết, “Thật ra hôm nay cháu đến đây là có chuyện tìm cậu.”
Đáp án này, làm cho sắc mặt của Âu Minh Triết dịu xuống một chút,anh nhìn sang phía Đinh Cẩn ở đối diện nói “vào phòng làm việc chờ cậu.”
Đàm Tiểu Ân thấy Đinh Cẩn đi rồi, thở phào một cái, không biết tại sao, đồng thời đối mặt Âu Minh Triết và Đinh Cẩn cùng một lúc, cô lại đặc biệt hồi hộp.
Luôn có cảm giác Đinh Cẩn chính là một trái bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ đột nhiên nổ tung xác cô.
Tay của Âu Minh Triết đột nhiên đưa qua,nâng cằm cô nhìn về phía anh, ” nhìn chằm chằm người đàn ông khác như vậy, anh sẽ ăn giấm đấy.”
“…” Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết,hỏi “Cậu ta tìm anh có chuyện gì vậy?”
Nhìn mặt cô có vẻ lo lắng, Âu Minh Triết nở nụ cười, “em sợ à?”
“Em sợ cái gì chứ?” Đàm Tiểu Ân khảng khái nói: “Không thẹn với lương tâm, thì có gì phải sợ! Lúc trước ở trường cấp ba, ngay cả tay em cậu ta còn chưa được cầm đấy.”
Khi đó còn trẻ con, hai người đều rất đơn thuần.
Ở ngay trước mặt bạn học, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn thẳng đối phương cũng không có.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, đáy mắt mang theo tia sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt của Anh tựa như cười mà không phải cười, làm cho Đàm Tiểu Ân không nhịn được cau mày, “em nói thật, anh như vậy là không tin em phải không?”
“Anh tin em.” Âu Minh Triết nở nụ cười.
Anh rất thích nhìn thấy cô vì anh mà bối rối như vậy!
Anh không bao giờ có ý định so đo chuyện cũ của cô, nhưng nghe cô giải thích, vẫn vô cùng vui vẻ.