"Anh để em giúp anh điều tra cậu Nhiên kia có lai lịch gì, vậy mà em lại điều tra không ra sao?" Cách một cái cửa sắt màu xám, Lý Dạ Lạc ngồi ở bên trong, khoanh tay, tức giận hỏi.
Lý Tư San lắc lắc tay, cũng tương tự tức giận trả lời: "Chính anh cũng điều tra không ra anh ta, anh muốn em đi đâu để tra? Hơn nữa, anh ở thành phố Thuận Canh này lăn lộn nhiều năm, thế mà không giải quyết được một người bên ngoài!" Anh trai kia của cô ta, trước kia ở bất cứ quán bar nào cũng là bá vương, chỉ có anh ta khi dễ người khác, làm gì có chuyện người khác ức hiếp anh ta chứ! Mà chính Lý Dạ Lạc làm những chuyện xấu xa kia ở bên ngoài, đương nhiên không thể lấy mặt mũi của nhà họ Lý đi khoe khoang được.
Nếu như anh ta nói với em gái của mình, lần này anh ta vì một cô ca sĩ ở quán bar mà đánh hội đồng người khác, đã vậy còn không đánh thắng, đây chẳng phải là ném mặt mũi của nhà họ Lý sao? "Ai da! Em đừng nói nhảm nữa! Em mau nghĩ biện pháp đối phó với bố đi, để cho anh ra ngoài sớm một chút! Anh cũng không muốn bị giam ở cái chỗ chết tiệt này mười lãm ngày đâu!" Lý Dạ Lạc nổi nóng nói.
Lý Tư San mấp máy môi, xoay người đi đến chỗ mà hai cảnh sát nam đang trực ban đang ngồi, len lén lấy ra hai bao thuốc lá cao cấp từ trong túi ra, nhét vào trong ngăn kéo của hai nam cảnh sát này, hy vọng bọn họ chiếu cố anh của cô.
Nhưng mà, hai nam cảnh sát kia lại làm việc vô cùng quy củ, lấy bao thuốc lá mà Lý Tư San nhét vào ngăn kéo của hai người bọn họ ra, đưa lại cho Lý Tư San. "Cô Quý đi về trước đi! Cô ở lại nơi này, sẽ chỉ ảnh hưởng đến chúng tôi phá án!" Nam cảnh sát khuyên.
Lý Tư San xấu hổ cười, không thể không cầm lại bao thuốc lá, bỏ lại vào túi xách của mình, rời đi.
Sau khi về đến nhà, Lý Tư San đã nghe thấy bố của mình đang phàn nàn, nói bên kia căn bản không nhận quà biếu của ông ta. Ngay cả cấp trên cũng không chịu nhận quà biếu, như vậy lần này càng sẽ không nhận.
Chuyện này rõ ràng là có người muốn để Lý Dạ Lạc vào phòng giam ngôi mấy ngày. Lý Tư San không có cách giải quyết, căn bản đoán không ra rốt cuộc thì cái "cậu Nhiên" kia có lai lịch gì. Chẳng lẽ là con cháu của ông lớn nào đó? Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, nhưng thật sự là nghĩ không ra, anh trai của cô ta có thể chọc tới ai.
Nhưng cũng không thể để Lý Dạ Lạc ở lại trong phòng giam của sở cảnh sát, dù sao tập đoàn Lý thị còn có rất nhiều công việc chờ anh trai của cô ta đi xử lý. Sau khi Lý Tư San suy nghĩ xong, cân nhắc cái lợi cái hại, đấu tranh tư tưởng một hồi mới nghĩ đến một người.
Tại cái thành phố Thuận Canh này, cũng chỉ có anh mới có quyền thả anh trai cô ta ra. Hôm sau. Trời còn chưa sáng, Lý Tư San đã đi đến tập đoàn Phó thị, đứng trước cửa phòng làm việc của Phó Quân Tiêu.
Mấy ngày nay Phó Quân Bác và Triệu Bân đi xa nhà, bởi vì còn chưa đủ tin tưởng cô ta, cho nên lần này Phó Quân Bác đi công tác cũng không dẫn cô ta theo, để mặc cô ta ở lại chung cư Địa Trí.
Lý Tư San quyết định nhân cơ hội này, cùng Phó Quân Tiêu đi khắp nơi. Trong trận chiến giữa hai anh em này, cô ta thật sự cảm thấy bó tay toàn tập.
Trụ sở của Phó Quân Tiêu rất bí ẩn, cô ta dùng tiền mời người tra xét một đêm, cũng không tra ra được. Vì để mình trông chật vật, hôm nay Lý Tư San chỉ trang điểm nhạt, ngay cả giày cao gót cũng không mang, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh phòng làm việc của Phó Quân Tiêu. Cô ta hi vọng chiêu khổ nhục kế này của mình có thể hữu dụng! Kỳ thật, cô ta ngồi xổm xuống ở đây, thể lực đã đến cực hạn, hai chân cũng bắt đầu tê rồi.
Ngay khi cô ta sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, bên trong truyền đến âm thanh của thang máy, gần như tiếp thêm hy vọng cho cô.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Lý Tư San ngồi xổm trước cửa phòng làm việc của mình, không có chút kinh ngạc nào. Lý Tư San thấy Phó Quân Tiêu đi đến bên này, bên người còn có trợ lý Trịnh Minh Hâm, lập tức đứng dậy, đầu đột nhiên choáng váng, cô ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân hình lảo đảo.
Rõ ràng cô ta đã không thể khống chế chân tay của mình, cô ta lại vẫn nhân cơ hội lần này ngã về phía Phó Quân Tiêu.
Sau khi ngã vào lông ngực ấm áp, Lý Tư San lập tức vòng tay ôm lấy, một bên ủy khuất, một bên nũng nịu khóc lóc kể lể: “Anh Quân Tiêu, anh nhất định phải cứu anh trai của em!" "Cô Quý, có chuyện gì thì từ từ nói!" Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói phì nị.
Lúc này Lý Tư San mới ngước mắt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông lại là Trịnh Minh Hầm, trong nháy mắt bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch. Cô ta thấy Phó Quân Tiêu đang đẩy cửa tiến vào văn phòng.
Lý Tư San cuống quít đẩy Trịnh Minh Hâm ra, sau khi chân đứng vững chân, thẹn quá hóa giận trừng Trịnh Minh Hâm một cái, sau đó vội vàng theo sát Phó Quân Tiêu.
"Anh Quân Tiêu, anh trai của em cũng không biết là trêu chọc ai, bây giờ bị nhốt ở trong sở cảnh sát, bị nhốt mười lăm ngày! Công ty của bố em không thể không có anh trai em! Anh Quân Tiêu, anh giúp em một chút có được hay không?” Lý Tư San tiến lên, sau khi ngăn Phó Quân Tiêu, vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của âu phục của Phó Quân Tiêu, nũng nịu lắc lắc. Cô ta bặm phấn môi, tinh thần chán nản, hít mũi một cái, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.
Phó Quân Tiêu giơ tay lên một cái, hất tay của Lý Tư San ra dễ như trở bàn tay, ngồi lên ghế của mình, ra lệnh Trịnh Minh Hâm: “Tiên khách." Trịnh Minh Hâm gật đầu, bước nhanh đến phía trước, đi tới trước mặt Lý Tư San, đưa tay nhìn cô ta: 'Cô Quy, mời đi bên này."
"Anh Quân Tiêu, em xin anh mà!" Lý Tư San cần cần môi dưới, cố gắng khiến cho nước mắt trào ra.
Trịnh Minh Hâm thấy dáng vẻ này của cô, quay đầu không đành lòng nhìn thoáng qua Phó Quân Tiêu. Anh ta vốn cho là Phó Quân Tiêu sẽ thương hương tiếc ngọc.
Trịnh Minh Hâm cho là cậu chủ nhà mình sẽ mở miệng nói lời hay. Kết quả...
Phó Quân Tiêu mặt không đổi sắc, lãnh khốc vô tình nói một chữ: "Cút." Một chữ này của anh, ngược lại đã dọa Lý Tư San đến kinh ngạc. . Truyện Trọng Sinh
Là cô ta khóc không thật sao? Hay là cô ta giả bộ chưa đủ thảm? Chuyện gì đã xảy ra với Phó Quân Tiêu này vậy? Không biết cái gì gọi là "thương hương tiếc ngọc" sao? Trong đầu Lý Tư San đầy nghi hoặc cùng nổi nóng, không chỗ phát tiết không nói, còn phải nuốt hết vào bụng.
Trịnh Minh Hâm đã thấy rõ ý của cậu chủ nhà minh, lập tức không chút lưu tình nói: "Cô Quý, mời cô trở về đi!" Lý Tư San cảm thấy mình đã không còn gì để nói, nhưng cô ta lại không thể cứ như vậy tay không mà về, cũng không biết mình có dũng khí từ đâu, thừa dịp hai người đàn ông trước mặt này còn chưa sẵn sàng, trực tiếp đi đến cửa sổ bên kỉa.
Trịnh Minh Hâm bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, tay mắt lanh lẹ, không nói hai lời đã ôm lấy Lý Tư San từ đằng sau. Nhưng hết lần này tới lần khác đôi tay Trịnh Minh Hâm lại không hề sai lệch mà trực tiếp ôm ngực của Lý Tư San.