Đường Vân Kiều kéo Đồng Kỳ Anh đi tới, đẩy cô vào người Phó Quân Tiêu, ép buộc cô ngồi ở trên đùi của anh. Bất thình lình đối diện với người trong lòng như hương như ngọc trong ngực, Phó Quân Tiêu ngẩn ra, có loại cảm giác kì lạ, cảm giác này lại lần nữa xâm chiếm trong lòng anh.
Đồng Kỳ Anh hoảng sợ vội vã cuống quít đứng dậy, cúi đầu, bước tránh sang ở một bên. Mọi người chỉ kịp thấy, vị đại gia kia năm lấy đôi tay của “Tạ Liên”, nhưng lại ngập ngừng giữa không trung một chút, có chút lưu luyến rôi nhanh chóng thong thả thu tay.
Đồng Kỳ Anh lặng lẽ nâng mắt liếc nhìn cái vị gọi là “cậu Nhiên” này, sau đó trong ánh sáng mù mịt, cô bất thình lình sửng sốt sau khi thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Hoá ra, anh chính là cậu Nhiên! Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cô lại không biết anh chính là "cậu Nhiên" mà đêm nào cũng tặng thưởng cho cô một khối kếch xù kia.
Nhưng mà, nhớ lại sự thật rằng anh là người tối hôm đó cưỡng hôn cô, còn thiếu một chút nữa đã cưỡng bức cô, nháy mắt độ thiện cảm đối với anh đã không còn.
“Tạ Liên, nói một câu gì đi!” Đường Văn Kiêu một bên nhìn Phó Quân Tiêu cười nịnh nọt, một bên còn lại đưa mắt ra hiệu với Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh liếc mắt nhìn Đường Vãn Kiều một cái, biểu cảm cực kỳ không tình nguyện mà nói: “Cậu... cậu Nhiên...
đêm nay xảy ra chuyện này, tất cả đều là vì tôi mà ra, tôi... tôi nhận lỗi với anh. Hy vọng anh rộng lượng không so đo với những nhân vật nhỏ. Buông tha cho người của “Dạ Mị” chúng tôi.”
“Em tính sẽ bồi thường tôi như thế nào?” Phó Quân Tiêu hơi híp mắt lại, che khí lạnh trong mắt, môi mỏng khẽ nhếch trêu ghẹo. Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên thấy nghẹn lời, lời nói cũng nghẹn ở trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được.
Đường Văn Kiều lập tức phân phó người phục vụ đi mang rượu do “Dạ Mƒ” tự ủ đến đến đây, rót một ly cho Đồng Kỳ Anh, kêu cô mau đến nhận lỗi với anh.
Đồng Kỳ Anh không khỏi nhíu mày, cô mới vừa uống thuốc trị cảm không bao lâu, bây giờ bắt cô uống rượu, chuyện này chẳng khác nào là muốn mạng của cô cả. “Tạ Liên, đừng đứng im! Mau nhận lỗi với cậu Nhiên đi!” Phí Ngọc Nam thúc giục nói.
Đồng Kỳ Anh căm giận bất mãn trừng mắt liếc nhìn ông chủ Phí Ngọc Nam một cái, cô đành phải bưng ly rượu, nhấc đôi chân dài, đi đến trước mặt Phó Quân Tiêu, kính rượu xin lỗi: “Tạ Liên tôi tại đây nhận lỗi cùng cậu Nhiên thiếu!" Nói xong, Đồng Kỳ Anh uống sạch Ly rượu nho. Phó Quân Tiêu gật đầu, Hàn Mậu Tinh sai vệ sĩ thả đám người kia ra.
Còn về phần Lý Dạ Lạc, Phó Quân Tiêu trực tiếp kêu Hàn Mậu Tinh đưa anh ta cùng đám bạn tới sở cảnh sát.
Trước khi Lý Dạ Lạc bị dắt đi, anh ta còn hung tợn trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh một cái. Đồng Kỳ Anh vô tình bất gặp được ánh mắt của anh ta, trên mặt cô cau mày với vẻ không hài lòng. Vấn đề này cuối cùng đã lắng xuống. Bây giờ Lý Dạ Lạc đã bị bắt đi, vệ sĩ của "Dạ Mị” cũng đã được thả. Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình không còn chuyện gì nữa, lúc chuẩn bị rời đi một mình, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi đau, thậm chí có chút choáng váng. Buồn nôn, buồn nôn. Cô loạng choạng, đứng không vững và ngất đi.
Trong nháy mắt Phó Quân Tiêu duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực. Lúc nãy cô bị đẩy vào trong lòng anh thì anh đã phát hiện ra cơ thể cô có chút lạnh, nhưng bây giờ, khi lại ôm lấy cô lần nữa, vậy mà cả cơ thế cô lại nóng bừng.
Phó Quân Tiêu quýnh lên lo lắng, không nói lời nào ôm Đồng Kỳ Anh đưa đi.
Đường Văn Kiều lo lắng Đồng Kỳ Anh sẽ “xảy ra chuyện”, vội vàng tiến lên chặn đường ngăn cản Phó Quân Tiêu, khẩn trương mà nói: “Thực xin lỗi, cậu Nhiên.
Tạ Liên bán nghệ không bán thân, cho dù anh có thưởng cho em ấy nhiều hơn đi nữa, cũng không thể mang em ấy đi!” "Cút!” Ánh mắt Phó Quân Tiêu hơi trầm xuống, tức giận mắng, trực tiếp ôm Đồng Kỳ Anh, đụng vào vai của Đường Văn Kiều, tiếp tục đi phía trước. Đường Vãn Kiêu nghiến răng nghiến lợi mà lắc lắc tay, đúng lúc cô ấy vừa mới chuẩn bị đuổi theo, đã bị Phí Ngọc Nam duỗi tay túm trở về.
“Văn Kiều, cô cũng đừng quan tâm nhiều như vậy!” Phí Ngọc Nam dừng một chút, lại nói tiếp: “Tôi thấy cậu Nhiên này rất có địa vị! Loại quán bar nhỏ như chúng ta không thể trêu nổi đâu!” “Tôi không thể đế cho người đàn ông kia hủy hoại Tạ Liên! Tôi đã đồng ý với anh trai của Tạ Liên là sẽ chăm sóc cho Tạ Liên thật tốt!” Đường Văn Kiều lo lắng..
Phí Ngọc Nam có lòng tốt khuyên nhủ: “Cô không thấy khí thế của cậu Nhiên kia thế nào sao? Cô có ngăn được không?” Đường Văn Kiêu dậm chân, thở phì phò tức giận nói: “Cho dù là tôi ngăn không được! Tôi cũng phải ngăn!" Cô ấy đã hứa với Lâm Dương, cô ấy nhất định phải làm được! Ngay cả khi Kỳ Anh không phải là em gái ruột của Lâm Dương, nhưng mà, Lâm Dương vẫn luôn xem Kỳ Anh như em gái ruột của mình.
Đường Vẫn Kiều hất bàn tay của Phí Ngọc Nam ra, vội vàng chạy đuổi theo. Trong mơ mơ màng màng, Đồng Kỳ Anh dân khôi phục một chút ý thức, ngước mắt nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, kinh ngạc giãy giụa.
Động tác bất thình lình của cô làm anh không thể chống đỡ được, không thể không thả cô xuống, cũng ôm cô như cũ khiến cô dựa vào trong lòng ngực mình. "Em tỉnh rồi sao? Hiện tại tôi dẫn em đi khám bác sĩ!” Hiếm khi anh dùng giọng điệu ôn nhu cùng cô nói chuyện.
Đồng Kỳ Anh lại không có chút cảm kích nào: “Cảm ơn, tôi tự mình đi khám bác sĩ là được rồi” Nếu không phải anh bắt cô nhận lỗi, cô cũng sẽ không uống ly rượu nho. Phía sau cách đó không xa, Đường Văn Kiều thở hổn hến mà chạy đến đây.
“Kỳ Anh! Cậu, cậu Nhiên! Anh không thể đưa Tạ Liên đi."
Ở trong mắt Đường Văn Kiều, cậu Nhiên này ôm Đồng Kỳ Anh đi đơn giản là bởi vì coi trọng con bé Đồng Kỳ Anh này, và muốn đưa Đồng Kỳ Anh tới mở cửa phòng thôi.
Cô ấy không thể để Kỳ Anh bị tên đàn ông này làm hỏng. Vì vậy cho nên, giờ phút này cô ấy cần mang Tạ Liên trở về.
Đồng Kỳ Anh nghe thấy Đường Văn Kiều gọi, lập tức đấy Phó Quân Tiêu ra, nhưng cả người lại mềm như bông, nào có sức lực đẩy được anh chứ. “Chị dâu...” Đồng Kỳ Anh yếu ớt kêu một tiếng. Đường Văn Kiều thấy như là Đồng Kỳ Anh đang muốn tránh thoát khỏi người đàn ông kia, vì thế chủ động tiến lên, kéo Đồng Kỳ Anh từ trong lòng ngực Phó Quân Tiêu ra. “Cậu Nhiên, anh hãy về đi...
Tôi sẽ chăm sóc cho Tạ Liên!” Đường Vẫn Kiều cắn chặt môi dưới, nhíu mày, nói. Phó Quân Tiêu nhìn khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh, thấy đôi mắt cô hơi rũ xuống phía sau mặt nạ, không muốn nhìn anh lấy một cái, tựa như đã hiểu ra điều gì đó, anh dứt khoát xoay người, bỏ đi một cách dửng dưng.
Nhóm vệ sĩ của anh cũng đi theo. Đường Văn Kiều giống như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.
Đồng Kỳ Anh giữ chặt tay Đường Vãn Kiều, suy nhược yếu nói: "Chị dâu, đưa em đi bệnh viện đi! Em... khó chịu quá...”
Lúc này Đường Văn Kiều mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện cả người Đồng Kỳ Anh nóng lên, vội vàng đỡ cô hướng xe riêng của mình đi đến. Vào ban đêm, người nhà họ Lý ai cũng gấp đến độ xoay vòng, bởi vì cho dù bọn họ có sử dụng mối quan hệ đến đâu, Lý Dạ Lạc cùng đám bạn kia của anh ta đều phải bị giam mười lăm ngày. Khi Lý Nhã Uyên vội vã chạy tới trại giam thăm Lý Dạ Lạc, phát hiện khóe miệng anh ta còn ứ máu, vừa nhìn đã biết anh ta uống rượu rồi gây sự đánh nhau.
“Anh, trong khoảng thời gian này, anh ở “Dạ Mị” làm ra điều gì sao? Còn có, anh đây là trêu chọc ai? Sao lại bị giam? Làm hại bố mẹ đều lo lắng muốn chết!” Lý Nhã Uyên liên tục phàn nàn, đôi môi đỏ mọng đang mim lại.