Lạc Minh Ánh vừa ngạc nhiên vừa chột dạ bật dậy khỏi sofa.
"Anh, anh trai! À, không, tổng giám đốc Phó!" Lạc Minh Ánh ấp a ấp úng.
Phó Quân Tiêu đang thong thả bước xuống cầu thang, quần áo chỉnh tề, đôi mắt đen lạnh lùng sắc sảo không hề nhìn Lạc Minh Ánh dù chỉ một lần.
Nhưng Lạc Minh Ánh lại ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Phú Quận Tiêu, ngũ quan của anh như thể một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà quyến rũ, mắt đen sâu thẳm như nhìn thấu lòng cô ta.
Đến khi cô ta hoàn hồn, anh đã đi về phía cửa lớn rồi.
Lạc Minh Ánh vội vàng cầm túi xách trên sofa của mình rồi đi theo sau Phó Quân Tiêu.
Trước khi lên xe, Lạc Minh Ánh phát hiện ra chiếc xe Phó Quân Tiếu lái lại là một chiếc xe thể thao mới không có giấy phép, đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm về điềm chẳng lành.
Ở nhà riêng không thiếu phòng cho cô ta ở, tại sao anh phải vội vã mang cô ta đi?
Chẳng lẽ anh sợ Đồng Kỳ Anh nhìn thấy cô sẽ không vui sao?
Dù gì đi nữa, Phó Quân Tiêu đã hi sinh tính mạng của mình cứu cô ta - Lạc Minh Ánh rồi tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nghĩ vậy tâm trạng của Lạc Minh Ánh lại tốt lên hẳn.
Đồng Kỳ Anh ở chỗ đó của Phó Quân Tiêu, chẳng qua cũng chỉ là công cụ phát tiết trên giường cho anh mà thôi.
Còn ở trong lòng anh, vị trí của cô ta không giống như bao người khác.
Bởi vì Lạc Minh Ánh cảm nhận được rằng anh có thể vứt bỏ tính mạng của mình vì cô ta, ắt hẳn trong lòng anh cô ta đặc biệt lắm.
"Tôi cứu cô là trách nhiệm, không có gì đặc biệt hơn" Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói trong lúc khởi động xe.
Một câu này của anh ngay lập tức làm sụp đổ tất cả những mơ mộng cô ta vừa tự dệt ra trong đầu.
"Cho nên mong cô trân trọng tính mạng của mình, đừng lãng phí trên một người đàn ông như tôi" Anh lạnh nhạt nói tiếp.
Lạc Minh Ánh ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu sang nhìn Phó Quân Tiêu vô tình thấy bên hông anh giắt súng dưới lớp áo khoác đang mở rộng.
Lạc Minh Ánh ngơ ngẩn từ trong ra ngoài, ngay lúc này cô ta liền hiểu ra lí do thật sự tại sao Phó Quân Tiêu lại đột nhiên mang cô ta đi.
Những lời đe dọa Phó Quân Tiêu vừa nói đã hoàn toàn cắt đứt hi vọng muốn cứu Lý Nhã Uyên của cô, cũng chôn vùi hết thảy sự dựa dẫm vào anh của cô.
Cô sẽ không mong rằng người đàn ông này sẽ cho cô một mái ấm đủ đầy nữa, cũng sẽ chẳng trông đợi gì anh cho cô một cuộc sống ấm áp.
Phía bên kia, Phó Quân Tiêu lái xe đưa Lạc Minh Ánh đi khỏi nhà riêng về dưới căn phòng thuế của cô ta.
Anh nhìn đồng hồ cau mày, không rõ là anh đang nghĩ gì.
Trước khi đi cứu Lý Nhã Uyên, anh còn phải đi gặp cậu Thập.
Giờ Lạc Minh Ánh đã không còn ở căn phòng trọ xấu xí trước kia mà ở khu nhà cho nhân viên của tập đoàn Phó Thị.
Trước khi xuống xe, Lạc Minh Ánh tháo dây an toàn, sau đó nhân lúc Phó Quân Tiêu không phản ứng kịp nhào qua ôm lấy anh.
Phó Quận Tiêu không ngờ rằng Lạc Minh Ánh lại đột nhiên làm vậy, mà trước khi anh đẩy cô ta ra, Lạc Minh Ánh đã đan chặt mười ngón tay vào nhau, ôm chặt anh trong tay cô ta rồi.
Lạc Minh Ánh cố gắng dựa thật gần vào cánh tay Phó Quân Tiêu, muốn anh cảm nhận được hơi ấm của cô ta.