Nhưng ngay sau đó...
Đồng Kỳ Anh nắm lấy tay Phó Quân Tiêu.
“Em đã từng yêu Thành Hưng, nhưng bây giờ người em yêu là anh cả”
Đây là lời nói thật lòng của cô.
Chỉ là... cô cảm thấy tình yêu của cô dành cho anh cả không sâu đậm bằng tình yêu của Minh Ánh dành cho anh cả của cô.
Cô cảm thấy mình đang rất mơ màng trong tình yêu, không biết sâu hay cạn.
Phó Quân Tiêu vui mừng khẽ mỉm cười, rốt cuộc trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó cũng nở nụ cười.
Có suy nghĩ như vậy mới khiến anh trở thành một loại ích kỷ, hy vọng cô có thể tha thứ cho anh, anh không phải là một người đàn ông tuyệt vời và hoàn hảo như vậy.
Nếu anh đi cứu Lý Nhã Uyên, chắc chắn anh sẽ lao vào con đường không thể trở lại.
Và những ngày không có anh, anh không muốn cô lại là người phụ nữ của người đàn ông khác.
“Lúc đầu em nói muốn sinh con cho anh đúng không?” Phó Quân Tiêu xoay người, khuôn mặt tuấn tú khó lường, lập tức nghiêng người tới trước mặt Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh hơi sửng sốt, cô hoàn toàn không biết anh đang có ý đồ gì.
Rõ ràng là cô đang có tâm sự trùng trùng ở trong lòng, nhưng lúc này đây, anh mới là người có lòng dạ thâm sâu không thể dò được.
Đúng vậy, cô luôn không thể đoán ra được suy nghĩ của anh. Ngay khi cô mất tập trung, bàn tay to lớn của anh đã đặt trên đời cô.
Anh không hề báo trước, thân thể mỏng manh của cô từ trên giường bị anh lao tới đứng bên cạnh giường.
Anh cởi thắt lưng của chính mình bằng một tay.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy lành lạnh, ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu đang đứng trước mặt cố. Đôi mắt anh sâu như một hồ nước.
Hai mắt Phó Quân Tiêu âm u không rõ, bàn tay to mạnh mẽ ôm lấy eo của cô đỡ cho cô đứng vững.
“Hãy chăm sóc cho con chúng ta khôn lớn, sau này hãy để nó kế thừa tập đoàn Phó Thị” Anh nói những lời đó như có một dụng ý gì khác nhưng lại rất nghiêm túc.
“Hãy nhớ kỹ cảm giác khi Phú Quận Tiêu anh làm cho em đau là như thế nào? Lúc này, anh nở một cười xấu xa.
Vẫn xấu xa như cũ...
Bất giác, Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại.
ở dưới lầu, Lạc Minh Ánh chạy trở lại phòng khách và bối rối ngồi xuống ghế sô pha.
Phó Quận Tiêu có dáng người cao và thon dài, gương mặt điển trai và xấu xa, bàn tay to tràn đầy sự nam tính...
Đột nhiên cơ thể và tâm trí của Lạc Minh Ánh co giật. Khi cô ta nhận ra rằng mình đang mơ tưởng tới người phụ nữ trong vòng tay của Phó Quân Tiêu là cô ta thì cô ta chán nản giơ hai tay lên và ôm đầu.
Trời ơi.
Cô ta thực sự rất xấu hổ.
Cô ta yêu Phó Quân Tiêu đến mức lại sinh ra loại tư tưởng dơ bẩn như vậy, chẳng lẽ cô ta thật sự là yêu đến bất trị rồi sao?
“Thu dọn đồ đạc cá nhân, tôi đưa cô ra khỏi nhà riêng”
Cũng không biết đã mất bao lâu, một giọng nói trầm thấp và quyến rũ vang lên sau lưng Lạc Minh Ánh.