Lúc Lâm Phong trở lại thư phòng, Khải Luân đã thay đổi một thân quần áo sạch sẽ sớm đã sẵn sàng chờ đợi từ lâu, thấy hắn tiến đến, vội vàng đứng dậy hành lễ, thần thái thật là cung kính.
Lâm Phong gật gật đầu, đi thẳng tới sau thư án ngồi xuống, lúc đó mới đánh giá đối phương, chỉ thấy tiểu tử này sau khi thay hình đổi dạng một phen, cũng có rất nhiều hình dáng con người, mặc dù không phải nhân vật thuộc loại Bạch Mã Công Tử điển hình, nhưng trong tướng mạo cũng có một cỗ anh khí, mắt có thần mà trong sáng, còn có vài phần bông lông mà như thế nào cũng vô pháp gột rửa hết được.
Khuôn mặt cương nghị, mang theo vài phần thương tang do đã nếm đủ sự tráo trở của người đời.
Lâm Phong ra ý bảo hắn ngồi vào bên cạnh, mở rộng tấm bản đồ bố trí binh lực của Tây phương tứ lĩnh nói: "Tây phương tứ lĩnh dễ thủ khó công, vả lại phía tây nhiều núi, bất lợi cho kỵ binh dừng chân, ta nếu tiến binh, chỉ có hai lộ có thể thực hiện được, một là Nam hạ tấn công Xích Lý Hoạt Bảo, từ mặt Đông một đường đánh giết qua; một là từ Khắc Lạp Khắc Hạp Cốc mạnh mẽ tấn công Khắc Ba Phu thành, rồi từ hướng Tây cắm vào hậu phương của của Tây Phương Tứ Lĩnh, ngươi cho rằng lộ nào có thể thực hiện được!"
Khải Luân cúi đầu nhìn thoáng qua bản đồ, nói: "Nam hạ công Xích Lý Hoạt Bảo mặc dù mất thời gian, nhưng Lĩnh Chủ Đại Nhân toàn là khinh kỵ binh bất lợi cho việc công thành, vả lại toàn bộ tuyến đường đều cần phải diệt thành phá trại, không thể thủ. Khắc Lạp Khắc Hạp Cốc ngang dọc mấy trăm dặm, rất bất lợi cho việc đi xuyên qua của đại đội kỵ binh, nếu là Tây Phương Tứ Lĩnh che dấu phục binh, một khi ở trong Hạp cốc đối trận, kỵ binh rất khó phát huy hết khả năng cơ động cường đại của mình, đồng thời cũng không thể thủ."
Lâm Phong hỏi: "Vậy thì nên tiến binh như thế nào?"
Khải Luân do dự một chút, cắn cắn hàm răng, chỉ xuống bản đồ, đưa ngón tay di chuyển đến mặt Tây Nam của Khố Khắc Sâm Đạt, nói: "Có thể đánh chiếm Bố La Đinh Cổ Bảo, trực tiếp công nhập hậu phương của Khải Đức Lạp Tư gia tộc, Tây Phương Tứ Lĩnh lấy Khải Đức Lạp Tư gia tộc làm kẻ đứng đầu, chỉ cần tấn công Khải Đức Lạp Tư gia tộc chiếm lấy thủ phủ Tùng Á Thành của tỉnh Khắc Đặc Lí Áo, việc bình định bọn phản loạn liền có thể chẳng phải chờ đợi bao lâu."
Lâm Phong nhìn nhìn tấm bản đồ, nói: "Ngươi xác định chắc chắn chứ?"
Lâm Phong cau mày, nói: "Bố La Đinh Cổ Bảo bị kẹp ở khoảng giữa hai toà núi lớn, có danh xưng là cửa ải khó chiếm hàng thứ ba của Đại lục (đại lục đệ tam hùng quan), ngoại trừ con đường tấn công ồ ạt ra cũng chẳng có phương pháp gì khác. Năm đó Quang Minh hoàng triều bị diệt, Tổ tiên Lâm gia của ta dùng năm mươi vạn đại quân cường công chỉ có năm vạn người phòng thủ Bố La Đinh Cổ Bảo cũng đã phải trả giá bằng tánh mạng của mười vạn tướng sĩ, cơ sở của ngươi là cái gì?"
Khải Lâm trong lòng biết lúc này không thể lùi bước, chỉ có cách cắn răng mà nói: "Binh của Khố Khắc Sâm Đạt là vô địch thiên hạ, cả đại lục đều biết. Lĩnh Chủ Đại Nhân đã có khả năng dùng vũ lực chinh phục Thiểm Tộc. Bố La Đinh Cổ Bảo có tính là cái gì. Huống hồ hôm nay Bố La Đinh Cổ Bảo chỉ có hai vạn người trú thủ, Ma pháp sư còn chưa tới mười vị, Cao vị Pháp sư chỉ có một vị, Ngài có Ma đạo quân đoàn, không cần phí một người lính nào cũng có thể công hạ cái toà Hùng quan này!"
Lâm Phong nhìn hắn một cái. Mới đột nhiên cười nói: "Không sai, xem ra ngươi đích xác không phụ ta đối với ngươi đã một phen nhận ra ánh mắt cũng có chỗ độc đáo, ngay cả Ma đạo quân đoàn của ta cũng đã tính luôn vào trong đó, Khố Khắc Sâm Đạt của ta là vô địch thiên hạ. Một toà Bố La Đinh Cổ Bảo nho nhỏ đích xác tính không được là cái gì!"
Khải Luân thở phào nhẹ nhõm, muốn vỗ mông ngựa một tí, nhưng lại thật sự không am hiểu đạo nịnh nọt, ngay cả bản thân hắn cũng không khỏi có chút oán giận chính mình có cái tật xấu là hay gây tranh chấp, nếu không phải chính mình có cái tính tình quỉ quái vừa xấu vừa ương bướng đó, cũng đã không làm hại bản thân đang đường đường là học sinh tài cao nhất Hoàng Gia Học Viện lại phải lâm vào cuộc sống lang thang, nếm không ít khổ đầu.
Lâm Phong chỉ xuống tấm bản đồ, lấy tay đem Tây Phương Tứ Lĩnh và Khố Khắc Sâm Đạt cùng với Lạc Nhật chiểu trạch toàn bộ vạch vào một nhóm. Đưa mắt mong ngóng nhìn về phía Khải Luân.
Tiểu tử này không hổ là một phần tử tinh anh của Đế đô Hoàng gia học viện, rất nhanh hiểu được ý tứ của hắn, phấn chấn nói: "Tây Phương Tứ Lĩnh và Khố Khắc Sâm Đạt gần kề nhau, tạo thành góc nương tựa lẫn nhau, tiến có thể công vào hậu phương của Đế quốc, Nam hạ Cách Lâm Công Quốc, thối có thể thủ Thương Lãng Cổ Đạo, giữ cơ nghiệp một phương không suy suyển, loạn thế nổi lên nhiều, Lĩnh chủ đại nhân chọn Tây Phương Tứ Lĩnh để mở rộng, đích xác là có tầm nhìn xa trông rộng!"
Tây phương nhiều núi, chọn Tứ Lĩnh chỉ có ba con đường có thể đi, một là xuyên qua Thương Lãng cổ đạo, từ mặt Đông Nam tấn công mạnh mẽ Xích Lực Hoạt Bảo, hai là xuyên qua Khác Lạp Khắc Hạp cốc tấn công Khắc Nhĩ Ba Phu thành, chỉ là hai nơi này đều không ở bên trong lãnh thổ của Khố Khắc Sâm Đạt.
Cuối cùng là từ Khố Khắc Sâm Đạt hướng về phía Tây thẳng tiến, trực tiếp cường công Bố La Đinh Cổ Bảo.
Mấy trăm năm trước, lúc Lâm gia phụ tá Hoắc Khắc Tư Đại Đế, khi tổ tiên của Lâm gia cường công Bố La Đinh Cổ Bảo, cũng đã từng lấy Khố Khắc Sâm Đạt làm cơ sở vận chuyển tạm thời, chỉ là sau khi lập quốc Thiết Huyết Quân Đoàn liên tiếp bận rộn cùng các nước phương Đông giao chiến, không có thời gian chú ý tới Tây Phương Tứ Lĩnh. Khố Khắc Sâm Đạt lại là một nơi xa xôi hẻo lánh, bởi vậy mấy trăm năm qua ngoại trừ một ít thổ dân ra, cũng không có ai di dời đến ở lại nơi đây.
Hiện tại nghĩ đến, Lão gia tử lúc đầu đưa hắn tới đóng quân ở nơi xa xôi hẻo lánh này, tại sao không phải là vì đã sớm tính toán mai sau sẽ giải quyết cái hoạ bên trong Tây Phương Tứ Lĩnh này, lão hồ ly không hổ là lão hồ ly, nhìn như một chiêu vô dụng phóng túng, lại biến thành một sát chiêu cực kỳ lợi hại.
Đổi sang góc độ của người quan sát, cũng tức là Lão gia tử mười năm trước đã dự kiến tới Đại lục gió lửa sẽ nổi lên rồi, sớm tại mười năm trước đã bắt đầu công việc chuẩn bị rồi.
Lâm Phong không khỏi có chút thán phục trong lòng, Lão gia hoả ấy đích xác không đơn giản, bản thân mình tuy nói là đã sống vài chục năm ở kiếp trước, nhưng luận về bản lãnh sử dụng tâm cơ này, còn là không kịp lão hồ ly ấy, khi còn rất sớm đã kịp lên kế hoạch, cho tới bây giờ mới hiểu được.
Cũng may ......
Lão gia hoả ấy hiện tại lại là Gia Gia của bản thân mình.
Ba ngày sau, A Lỗ Thai thân hành dẫn hai mươi vạn Thiểm tộc thiết kỵ phi tới Khố Khắc Sâm Đạt, Lâm Phong tự thân ra khỏi thành nghênh đón, sau khi truyền lệnh hạ doanh trại an bài Thiểm tộc thiết kỵ ở ngoài thành liền triệu tập tướng lãnh các bộ là những đại đội trưởng đứng trên vạn người, cùng với các Tướng của Thiểm tộc vào đại sảnh của Tiền viện ở bên trong phủ để nghị sự.
Trong đại sảnh, Lâm Phong với trang bị gọn nhẹ áo giáp nhẹ, ngồi ở chủ vị trên cao, An Đức Liệt với thân phận là quân sư rắm chó ngồi ở bên cạnh hắn, các tướng lĩnh của Khố Khắc Sâm Đạt và Thiểm Tộc phân chia nhau ngồi ở các vị trí danh dự ở hai bên, đám tướng lĩnh của Khố Khắc Sâm Đạt do Lâm Trùng cầm đầu, vị trí danh dự còn có Lâm Đại, Lâm Nhị, ngay cả Khải Lí Tây cũng oai vệ hiện diện.
Đám tướng lĩnh Thiểm Tộc khi đó lấy A Lỗ Thai mới đảm nhiệm Thiểm Tộc A Man làm thủ lĩnh, dưới đó là Ba Phỉ Đặc làm Thiểm Tộc Đại tướng.
Lâm Phong nhìn khắp một lượt các tướng lĩnh, chậm rãi nói: "Loạn thế đang nổi lên, trong vòng một trăm năm từ nay về sau lũ nam nhân chúng ta sẽ là dược mã sa trường, là thời cơ cực tốt cho việc kiến lập sự nghiệp, bây giờ ta tuyên bố, với danh dự của ta, thành lập lực lượng quân sự thứ hai của Lâm gia: Hoa Hạ quân đoàn.
Dùng danh nghĩa của Tứ Đại Hoàng Kim gia tộc phân ra thành lập Bạch Long, Hoả Phượng, Thiên Hạc, Kim Bằng tứ đại binh đoàn, Tứ đại binh đoàn do Thiểm Tộc chỉ huy và Bố Đạt Bảo chỉ huy, tổng cộng bốn mươi vạn đại quân phân ra mà lập thành, thuộc sự thống lĩnh trực tiếp của ta, lấy Khắc Khố Sâm Đạt bản bộ làm tổng hành dinh, bây giờ thỉnh chư vị cho biết ý kiến của mình!"
Chúng Tướng cũng đã nghe sơ qua tin tức này, trong đại sảnh nhất thời nổ ra tiếng ồn ào. Lâm Trùng vội vàng đứng dậy hỏi: "Đại nhân, dùng danh nghĩa của Tứ đại hoàng kim gia tộc thiết lập binh đoàn, sợ là sẽ làm Tứ đại hoàng kim gia tộc phát xuất thông điệp!"
Đám tướng lĩnh còn lại của Khố Khắc Sâm Đạt cũng tự gật đầu. Thiên hạc gia tộc và Chu tước gia tộc chắc cũng không vấn đề gì, Lâm Phong là Thiên hạc thần sứ, lại là ngoại tịch Hoả phượng hoàng, nhưng Long tộc và Kim sí đại bằng gia tộc chắc chắn là vạn vạn lần không được.
Tứ đại binh đoàn đều quy về dưới sự thống lĩnh của Hoa hạ quân đoàn, điều này đã trực tiếp mắc mứu tới vấn đề tôn nghiêm của Tứ đại hoàng kim gia tộc. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Tin tức này một khi được truyền ra, sợ là Long hoàng Thái tử và Huyễn ảnh Bằng hoàng sẽ tìm đến thăm hỏi, rất có khả năng một ngàn con Cự Long của Long Quật và một ngàn con Kim sí đại bằng của Tinh túc hải địa cũng sẽ tập trung tìm đến viếng thăm.
"Vấn đề này không phải là việc của các ngươi!" Lâm Phong nét mặt trầm xuống quét mắt qua đám Tướng lĩnh đang bất an kêu lên quang quác, chờ trong đại sảnh một lần nữa im lặng trở lại, mới nói: " Hội nghị Tu la cổ bảo không xa nữa, ta phải bình định Tây phương tứ lĩnh trước ngày mười lăm tháng tám. Bỏ qua việc các Tướng lĩnh trong quân có những ý kiến bất đồng, bây giờ các ngươi hãy cho ý kiến của mình về việc tiến binh!"
A Lỗ Thai nói trước: "Dũng sĩ Thiểm tộc chúng ta chỉ trọng anh hùng, không bàn luận đến chiến pháp, chỉ nghe theo Lĩnh chủ đại nhân mà vững bước tiến lên!"
Đám Tướng lĩnh Thiểm tộc còn lại cũng lên tiếng phụ hoạ.
Lâm Trùng nói: "Chúng ta có Ma đạo quân đoàn, chính có thể nhất cử chiếm được Bố La Đinh cổ bảo. Đưa binh xuống Nam hạ Tùng Á thành thủ phủ của tỉnh Khắc Đặc Lý Áo, còn có thể tạo cơ hội nâng cao quân uy của Khố Khắc Sâm Đạt chúng ta, chỉ cần đem Khải Đức Lạp Tư gia tộc nhất cử san bằng, bình định đám phản loạn chỉ còn là ngày một ngày hai.
Lâm Đại đưa ra nghi vấn: "Pháo đài thiên thạch của Bố La Đinh cổ bảo cho tới nay đều là Cự Ma phòng thủ, nếu là dùng Ma đạo quân đoàn mạnh mẽ công phá Bố La Đinh cổ bảo, thế tất sẽ ở vào địa lợi mà làm mất đi ưu thế phòng ngự của Cự Ma, nếu là Cự Ma đến tấn công chúng ta. Mất đi cái rào chắn tự nhiên là Cổ bảo, liệu sẽ làm chúng ta lưỡng diện thụ địch, vả lại còn có thể ảnh hưởng tới bình dân trong thành, như vậy ngược lại có phần không ổn!"
Lâm Nhị nói: "Mặc kệ nó, dầu sao chăng nữa ta cũng cảm thấy chúng ta không cần phải để ý tới cái tên Cự Ma ngu ngốc ấy, chỉ doạ thôi cũng làm cái tên Cự Ma này sợ đến vãi đái ra quần rồi!"
Chúng Tướng nhịn không được phá lên cười đến vỡ bụng, tất cả đều nhìn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong lặng lẽ mỉm cười nói: "Đích xác không cần phải để ý tới Cự Ma này, chúng ta hiện tại cần cân nhắc không phải là đối phó như thế nào với cái tên Cự Ma đang ẩn náu ở trong núi đó, mà là như thế nào dùng tốc độ nhanh nhất tóm được Tây Phương Tứ Lĩnh."
Lâm Trùng nói: "Muốn trong thời gian ngắn nhất bắt được Tây Phương Tứ Lĩnh, chỉ có tấn công ồ ạt Bố La Đinh cổ bảo, ngoại trừ như thế ra không có đường lối nào khác!"
Chúng Tướng gật đầu đồng ý.
Lâm Phong lúc này mới nhanh nhẹn chỉ vào Khải Luân nói: "Vị này là Tử tước Khải Luân, Tham tán quân sự của Hoa Hạ quân đoàn, lần này theo bên ta cùng nhau xuất chinh!"
Chúng Tướng của Khố Khắc Sâm Đạt vừa nghe, chẳng biết từ nơi nào lại lòi ra một tiểu tử, vừa tới đã đảm đương luôn chức Tham tán quân sự, hơn nữa tước vị cũng đột nhiên được thăng đến Tử tước, đa số mọi người đều không phục, ngay cả bọn ba người Lâm Trùng cũng có biểu hiện chút ý tứ, Lâm Nhân căn vặn nói: "Xin hỏi Khải Luân các hạ đối với lần xuất binh này có cao kiến gì không?"
Ý tứ trên nét mặt thể hiện cực kỳ rõ ràng: Ngươi nếu không thể hiện ra tài năng khiến ta tâm phục khẩu phục, vậy thì nên xéo đi càng sớm càng tốt, còn có cái gì tư cách đảm đương chức Tham tán quân sự.
Khải Luân nhìn về phía Lâm Phong, sau khi nhận được cái gật đầu của Lâm Phong, mới thao thao bất tuyệt đem cơ cấu các chỉnh thể của đại lục hiện nay phân tích đầy đủ từ đầu đến chân một lượt, tuỳ lúc thích hợp lại đề xuất một chút nan đề trên lĩnh vực chiến lược quân sự và các nghi vấn chiến trận, đem từng vấn đề mà các Tướng lĩnh trong Sảnh hỏi tới trả lời một cách suôn sẻ, không thể không nói rằng khẩu tài của tiểu tử này đích xác là nhất lưu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Chúng Tướng mặc dù cam bái hạ phong, nhưng trong lòng cũng là một vạn lần bất phục, lũ kiêu binh hãn tướng này (hãn - ương bướng) người nào không phải là từ trong đám người chết mà ngoi lên, nhất là xem thường cái Tham tán quân sự chỉ biết khua môi múa mép này, chỉ là bây giờ đang thua kém về thanh thế, vả lại Khải Luân lại là do Lâm Phong thân hành bổ nhiệm cho chức Tham tán quân sự, nên chúng Tướng cũng không dám quá phận mà làm khó, chỉ có thể sau này tìm cơ hội gỡ lại sự nhục nhã này. Lâm Phong nhìn thấy thần sắc của chúng Tướng, trong lòng biết đám kiêu binh hãn tướng này khẩu phục nhưng tâm không phục, cũng chẳng thèm để ý, vươn người đứng dậy nói: "Các ngươi trước tiên hãy về chuẩn bị, chỉnh đốn binh mã cho tốt, đợi ba ngày sau thệ sư xuất binh!" Dứt lời quay người đi vào trong hậu đường.
Chúng Tướng với tinh thần phấn chấn cũng theo sau li khai đại sảnh, Khải Luân đi cũng không phải, mà không đi cũng không đúng, tả tư hữu tưởng một trận, mới đi vào trong hậu đường.
Lâm Phong hỏi: "Còn có chuyện gì nữa vậy?"
Khải Luân thản nhiên nói: "Lĩnh chủ đại nhân. Mấy vị Tướng quân hình như đối với ta trong lòng có chút bất mãn, chức Tham tán quân sự, ta mặc dù có nhận cũng chẳng việc gì phải thẹn, nhưng nếu vì vậy mà các Tướng lãnh trong quân khơi lên sự bất hoà thì ta thực sự là có lỗi, cho nên thỉnh Lĩnh chủ đại nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"
Lâm Phong lại ngồi xuống, tiếp nhận chén nước trà mà thị nữ dâng lên nhấp một ngụm, nói: "Việc này ngươi bất tất phải lo lắng, nắm giữ binh quyền đều là những cao thủ có thực lực đã trải qua huyết tinh nơi sa trường, không phục ngươi - một thư sinh chỉ biết đàm luận chiến lược cũng chẳng phải là chuyện gì kì quái, mặc dù có chút kiêu cuồng, nhưng ta còn có thể áp chế được, chỉ cần ngươi có chân tài thực học. Sớm muộn gì cũng sẽ được các Tướng lĩnh trong quân chấp nhận!"
"Ta sẽ không làm cho Ngài phải thất vọng!" Khải Luân cũng rất là lưu manh, không từ chối nữa, cúi người thi lễ, rồi lui xuống.
Buổi chiều sau khi dùng qua cơm tối, Lâm Phong đi tới tiểu viện của Thiên Hương công chúa. Thiếu nữ ấy đang ngồi tại ven hồ, ngẩn người nghênh mặt đón hoàng hôn, một vài Thị nữ đang cười cợt ở xa xa, thấy Lĩnh chủ đại nhân đã đến trước mặt, cuống quít đứng lên hành lễ.
Lâm Phong khoát khoát tay, ý bảo mấy thị nữ lui ra, đi thẳng tới phía sau Thiên Hương công chúa, nhẹ nhàng bế nàng lên. Đưa tay nâng gương mặt hốc hác của nàng, cúi đầu gần xuống ân cần hỏi: "Nghĩ cái gì mà nghĩ đến nhập thần như vậy?"
"Ma quỷ, thả ta ra!" Thiên Hương công chúa dùng sức giãy dụa đứng lên, trong đôi con mắt thần diệu chứa đầy cừu hận.
Lâm Phong nhíu nhíu mày nói: "Nàng chỉ là một nữ nhân không có năng lực tự bảo vệ mình mà thôi, hà tất lại chấp mê bất ngộ, bộ lạc Sát nhĩ ba đã diệt vong rồi, nàng tại làm sao lại không thể buông bỏ cừu hận, vì bản thân nàng mà sống, việc gì mà cứ phải mang trên lưng cái cảm giác về bổn phận trong cõi tục này, cho dù nàng có hận ta như thế nào đi chăng nữa, cũng vĩnh viễn không thay đổi được sự thật đang hiện hữu, huống hồ hôm nay các bộ lạc của Thiểm tộc đã thống nhất, các tộc nhân của ngươi cũng đã quy phục A Lỗ Thai, một Thiểm Tộc đã hợp lại thành một thể thống nhất so với một Thiểm tộc bị phân chia làm ba sẽ cường đại hơn, mà không còn nhỏ yếu, sau này ta sẽ dẫn dắt dũng sĩ Thiểm tộc các ngươi đi chinh phạt sa tràng, để cho bọn họ dùng vũ lực đi tranh thủ lấy địa vị và vinh dự thuộc về bọn họ, mục dân của Thiểm tộc cũng sẽ không phải gục ngã trước thiên nhiên nữa, như vậy không phải là càng tốt hơn sao?"
"A Lỗ Thai đã phản bội Nữ thần chiến tranh, hắn là con chó săn của Văn Lai Nhân các ngươi!" Thiên Hương công chúa phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn với tên ma quỷ nhà ngươi cùng một dạng ti bỉ vô sỉ, căn bản không xứng làm A Man của Thiểm tộc chúng ta, ta nguyền rủa cái tên ma quỷ vạn ác nhà ngươi, ngươi sẽ không có báo ứng tốt đẹp đâu!"
"Có đúng không vậy?" Lâm Phong cười lạnh nói: "Vậy ta cũng muốn thử thử xem!" Nói xong không để ý tới Thiếu nữ đang giãy dụa, bế nàng tiến vào khuê phòng, chỉ hai ba cái đã xé tan tành quần áo của nàng, đem sự buồn bực đầy mình trút lên trên người của Thiên Hương công chúa.
Buổi tối khi trở về đến hậu viện, chúng nữ vừa mới hoàn thành việc chế tạo quân kỳ, đang tiến hành giai đoạn cuối cùng là thu dọn, ngoại trừ Đái Lệ Ti và Thiên sứ thiếu nữ An Lỵ Ny ra, kì dư chúng nữ đều ở đó, thấy hắn tiến đến, vội vàng đem bốn lá quân kỳ toàn bộ mở rộng ra để cho hắn xem qua.
Trên quân kỳ của Thiên hạc binh đoàn là một con Băng sương cự hạc đang ngạo nghễ đứng trên cây dâu màu xanh.
Trên quân kỳ của Kim bằng binh đoàn là một con Kim xí đại bằng đang giương cánh liệng trên tầng không.
Vậy mà trên quân kỳ của Bạch long binh đoàn lại là Toa Bối Lạp, thân hình của cái cô nàng này là Rồng. Bạch long là tất cả những cái gì mỹ cảm nhất có ở bên trong loài Rồng, bà mẹ Rồng trẻ này hiển hiện dáng Rồng bay mặc dù thân hình lớn đến nỗi doạ chết người ta, nhưng đường nét tổng thể cũng là ưu mĩ dị thường, làm cho bên trong cảm giác của người ta tịnh không có hai từ "xấu xí", so sánh với các bà mẹ Rồng khác có thể vượt trội hơn đến vạn lần.
Tâm tình của Lâm Phong vốn còn có chút không vui vẻ, nguyên nhân là bởi vì Thiên Hương công chúa, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy những lá quân kỳ đó, lại cũng không nhịn được phải bật cười, hướng Khải Lâm Na hỏi: "Như thế nào lại đưa hình dạng của Toa Bối Lạp lên được trên lá cờ thế?"
Khải Lâm Na bất đắc dĩ nói: "Là Toa Bối Lạp tự mình yêu cầu đấy chứ!"
Lúc Lâm Phong nhìn về phía Toa Bối Lạp, cô gái trẻ này vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Thế nào, bộ dáng của ta không xinh đẹp sao? "
"Xinh đẹp, xứng đáng là xinh đẹp!" Lâm Phong lại nhịn không được phì cười ra thành tiếng, nắm lấy cô gái nhỏ kéo vào trong lòng, vỗ mạnh vài cái lên cái mông cao ngất ngưởng của nàng, rồi mới nói: "Cảm tưởng như là ngươi muốn làm đại minh tinh hay sao đó, bất quá khi bộ dáng của ngươi biến trở về dáng Rồng bay sẽ chẳng có bao nhiêu người nhận ra, ngươi muốn nổi danh không có thể có chuyện dễ dàng như vậy!"
Lộ Thiên Á ở bên cạnh tức giận hỏi: "Minh tinh là cái gì?"
Lâm Phong ha ha cười, chuyển đề tài câu chuyện nói: "Đái Lệ Ti và An Lỵ Ny đâu, như thế nào lại không thấy các nàng?"
Toa Lị Na nói: "Đái Lệ Ti mang theo An Lỵ Nỵ đi tới nhà Dực Phong tộc trưởng nhận thân rồi!"
Lâm Phong gật gật đầu nói: "Khổ cực cho các nàng rồi, ba ngày sau ta sẽ xuất chinh, đêm hôm nay tất cả các nàng cùng bồi tiếp ta!"
Chúng nữ vừa mới nghe còn cảm thấy trong lòng thư thái, kết quả vừa nghe xong câu cuối, thiếu chút nữa cả hai mắt tối sầm lại mà trở về với tổ tiên, khuôn mặt ngọc của Khải Lâm Na đỏ hồng lên, vội vàng quay đầu đi, giả bộ đang làm cái gì đó nên không nghe thấy.
Lộ Thiên Á cũng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng nói: "Ta phát hiện thấy ngươi hiện tại càng ngày càng hoang dâm vô đạo mất rồi, lại nói ra những lời đoạ lạc như vậy, ta xem ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Ái Đức Hoa bệ hạ thứ hai mất thôi!"
Toa Lỵ Na cũng là chạy tới ôm lấy cái lưng hổ của Lâm Phong, mỉm cười nói: "Đừng có mà xấu hổ nữa, cũng không phải không có lần cùng nhau quá phóng túng mà bồi tiếp công tử, lần trước tại trong hồ quá phóng túng là lần thứ nhất, lần thứ nhất đó cũng không phải là tại trong hồ, ba ngày nữa Công tử sẽ xuất chinh, các ngươi không bồi tiếp Công tử cũng được thôi, còn ta và Toa Bối Lạp hôm nay phục sức cho Công tử cũng được rồi!"
Toa Bối Lạp dùng cái đầu rụi rụi vào người Lâm Phong, hai con ngươi đảo tròn, lại ngó ngó chúng nữ, đột nhiên rụt rè nói: "Ta có chửa rồi!"