"Bang!" Một cái tát vang trời đánh xuống hốc hác khuôn mặt. Triệu Nhược Phong Triều Đình Vãn sững sốt, cái gì cũng không nói.
"Ngươi như vậy cho ai xem?!! Ngươi không ăn, không uống, không ngủ, không nghỉ từng chút phá hoại thân thể.
Ngươi xem trong tuần hôm nay ngươi ngất xỉu bao nhiêu lần rồi?!! " Tiết Phùng Châu tay trái nóng rát, đau đớn.
Anh mắt hung ác nhìn về phía thẩn thờ không có chút sức sống người ra sức chỉ trích. " Nếu Tử Thanh biết ngươi thành ra như vậy. Hắn sẽ đau lòng sẽ khổ sở ngươi có biết hay không!! Tử Thanh yêu nhất ngươi, hắn sẽ tự trách biết bao nhiêu a. "
"Tử Thanh hắn còn chưa có chết! Ngươi như vậy là muốn chết sớm hơn đúng không!!! " Nam nhân vừa nghe đến ái nhân tên, động dung, đồng tử hơi rung động một chút.
Tiết Phùng Châu rèn sắt khi còn nóng, thở dài. " Ngươi chăm sóc tốt cho bản thân. Ngươi là muốn khi tỉnh lại nhìn thấy người không ra người quỷ không ra quỷ ngươi sao?! "
"...Ta, biết." Nam nhân giọng nói nghẹn ngào, do lâu rồi chưa có uống nước. Tiết Phùng Châu chưa nói sai, hắn vì muốn ở bên cạnh thanh niên một chút đều không muốn rời. Ánh mắt chỉ chằm chằm khóá chặt vào dung nhan ngủ say của ái nhân. Cái gì cũng không quản, thân thể ngày càng suy yếu cũng không màng.
"Ngươi biết cái khỉ khổ!!! Ngươi, ngay bây giờ đi ăn cơm cho ta! Còn có, đi tắm rửa. Đường đường Vĩnh Thịnh tổng tài lại có một bộ dạng nhếch nhác như vậy. Đáng chê cười biết bao nhiêu a." Tiết Phùng Châu tính tình ôn hòa. Nhưng Hoắc Tinh Tuyền như vậy hắn hận không thể cho người vài cái nắm đấm khiến hắn tỉnh táo.
"Được. " Nam nhân nhất nhất đáp lời. Hắn mười phần không muốn, ái nhân nhìn thấy hắn bộ dạng thảm hại.
"Bảo bối, ngươi xem. Bầu trời hôm nay rất đẹp, ta mang ngươi đi sưởi nắng a." Nam nhân ôm thanh niên vào trong lòng, an tĩnh ngồi trên ghế đá.
Người người qua lại nhìn tuấn mỹ vô trù nam nhân, ôm ngủ say tiểu mỹ nhân. Khung cảnh này quá mức đẹp đẽ nhưng không hiểu sao cũng đau xót vô cùng.
Là người từng trải, sẽ nhận ra ánh mắt âm trầm của nam nhân. Là vô vàn cảm xúc không nói thành lời.
Hằng gia chủ Hằng phu nhân im lặng đứng ở phía xa. Cứ như vậy nhìn nam nhân ôm thanh niên, nhu tình thì thào. Vừa là cười, cũng là khóc.
"Bảo bối, lão công kể chuyện cho ngươi nghe có được không. " Tiết Phùng Châu nói, chỉ cần tích cực câu thông với bệnh nhân, chăm chỉ trò chuyện. Tí lệ tỉnh lại sẽ cao hơn.
Hoắc Tinh Tuyền một tay nắm bàn tay nhỏ của thiếu niên, một tay cầm quyển sách chuyên tâm đọc truyện. Giọng nói ôn tồn trầm ấm vang lên trong phòng. Cũng không biết, thanh niên có nghe thấy hay không.
Một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng trôi qua. Hoắc Tinh Tuyền trong ánh mắt ngày càng lạnh băng. Triều Đình Vãn muốn tiến lên an ủi, chung quy lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
"Bảo bối, hôm nay chúng ta..." Hoắc Tinh Tuyền đồng tử co rút, không giám tin vào mắt mình. Đôi mắt mệt mỏi liên tục đóng mở, đóng mở.
"Tiết Phùng Châu, Tiết Phùng Châu!!!" Nhóm y tá thấy được Hoắc tiên sinh thần sắc hoảng hốt, chạy nhanh tìm kiếm bác sĩ Phùng. Mọi người không cấm được suy đoán, thanh niên đã xảy ra chuyện gì sao?!!
Sau mười phút, các nhóm y bác sĩ lục đục chạy đến bệnh viện. Lần lượt kiểm tra thân thể của thanh niên. Bác sĩ trung niên phụ trách liên tục cảm thán. " Thật là thần kỳ, thật là thần kỳ."
"Bảo bối, bảo bối." Hoắc Tinh Tuyền ôm chặt lấy thanh niên, khóc trong vui mừng khôn xiết nghẹn ngào. Tiết Phùng Châu mỉm cười, cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn thật sự đã chuẩn bị quan tài chôn cất Hoắc Tinh Tuyền. Thật tiếc, không sử dụng được.
" Anh, là ai nha?. " Hoắc Tinh Tuyền giật mình, ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn hắn khiến Hoắc Tinh Tuyền hụt hẫng, trái tim bỗng quặn đau.
"Ngươi còn nhớ tên của mình sao?!" Theo chẩn đoán cho thấy, vùng não bị chấn động mạnh dẫn đến mất trí nhớ. Thanh niên lấy ánh mắt tìm tòi nhìn Tiết Phùng Châu, lắc đầu.
" Tên của ta?! Ngươi có thể nói cho ta biết sao?!" Đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không có. Nhưng gương mặt này cũng quá mức xa lạ.
"Lâm Tử Thanh, tên của ngươi." Nam nhân cướp Tiết Phùng Quân lời nói lên tiếng. Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi đích thân đi trải nghiệm. Thật quá khó để vượt qua. Quan trọng hơn thanh niên đã tỉnh lại. Hắn có thể lần nữa khiến thanh niên yêu hăn.
" Vậy ngươi tên gì?! Chúng ta rất thân thiết sao?!" Không hiểu sao, hắn có cảm giấc rất quen thuộc với nam nhân.
Là yêu thích, cùng ỷ lại.
" Hoắc Tinh Tuyền, ta là lão công của ngươi." Hoắc Tinh Tuyền nhất nhất trả lời câu hỏi của thanh niên.
" Lão công? Ta đã kết hôn rồi sao?" Thanh niên bất ngờ. Không ngờ, hắn đã kết hôn, còn có một lão công mười phần soái khí nữa. Trái tim đập bang bang, hạnh phúc quá đi mất.