"Sao ngươi lại ở đây?! " Hoặc Lan Tuệ sững sốt khi nhìn thấy sự hiện diện của Hoắc Tinh Tuyền.
Nơi này là đại hội do chính Vĩnh Thịnh tổ chức, chỉ diễn ra hai lần trong năm. Những người có tiếng nói và địa vị trong giới kinh doanh đều sẽ có mặt trong buối đại hội này.
Xa hoa, giàu sang và quý giá là thứ báo chí miêu tả nó. Từ những tai to mặt lớn trong giới chính trị cho đến những vị ảnh đế ảnh hậu có sức ảnh hưởng lớn đến dư luận.
Trên dưới Hoắc thị do một tay Hoắc Lan Tuệ thao túng. Những vị cổ đông cống hiến hơn chục năm nàng đều không tiếc xa thải. Đề bạt những gương mặt mới lên thay. Điển hình nàng tin tưởng giao phó chức vị giám đốc tài chính cho một người bạn mà Hạ Tư Viễn giới thiệu.
Sau nữa năm, Hoắc thị thiếu hụt gần 5000 ngàn vạn tệ ngân sách. Điều tra ra mới biết tân giám đốc tài chính bí mật lấy tiền của Hoắc thị làm của riêng.
Sau khi biết được, Hoắc Lan Tuệ lấy Hạ Tư Viễn ra mắng chửi thậm tệ. Hạ Tư Viễn không chỉ không nghe, thái độ quá mức hỗn láo chọc Hoắc Lan Tuệ một phen đau tim.
Đam nhiệm chức vụ marketing, thề thốt sẽ làm tốt hơn gấp trăm ngàn lần Triều Đình Vãn. Cuối cùng đâu, Hạ Tư Viễn vẫn là Hạ Tư Viễn, lười biếng thích ăn chơi thành tính. Hoắc Lan Tuệ hận không thể đem Hạ Tư Viễn nhét lại vào trong bụng.
Vĩnh Thịnh thiệp mời rất khó có được, Hoắc Lan Tuệ cắn răng dùng một số tiền lớn từ chợ đêm mang về. Nàng từ buổi đại hội này có thể làm quen được không ít người, tranh thủ cơ hội.
Nàng không cho Hạ Tư Viễn đến, sợ hắn làm hỏng đại sự. Hạ Tư Viễn ghen tức đến mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
Hoắc Lan Tuệ không xem hắn, nhanh chóng di chuyển đến Vĩnh Thịnh đại hội. Một cái ăn không ngồi rồi ngu dốt nhi tử, ở nhà nàng mới an tâm.
Không ngờ bắt gặp đã lâu không gặp Hoắc Tinh Tuyền. Hắn từ nơi nào có thể gia nhập Vĩnh Thịnh đại hội?!
Không là nên cun cút ở nhà chăm sóc thực vật Lâm Tử Thanh kia sao?!
" Vì sao không thể?!" Hoắc Lan Tuệ bị khí thế của nam nhân bức lùi về vài bước. So với trước kia, Hoắc Tinh Tuyền càng thêm đáng sợ. Hắn quanh thân tồn tại một luồng tử khí, mặc người khiếp sợ không giám đến gần.
Hoắc Lan Tuệ suy đoán. Có lẽ tiền chữa trị cho Lâm Tử Thanh đã hết. Hoắc Tinh Tuyền bằng mọi giá lẻn vào Vĩnh Thịnh đại hội, tranh thủ sợ thương hại của người khác?!
" Nếu ngươi thiếu tiền. Ta có thể cho ngươi mượn một chút. " Hoắc Lan Tuệ cố ý nói lớn thanh âm. Khiến những ánh mắt hiếu kỳ đỗ dồn về phía hai người. Hoắc Lan Tuệ chế nhạo mỉm cười một tiếng.
Nam Tùng Anh khoé miệng run rẩy lên, nhìn đắc ý biểu tình Hoắc Lan Tuệ. Nàng từ đâu suy nghĩ ông chủ thiếu niên đến mức phải vay mượn nàng?! Hoắc Lan Tuệ có biết có mười cái Hoắc thị xem ra mới bằng tài sản hiện tại mà ông chủ có. Có thể mua đứt Hoắc thị cũng là chuyện bình thường.
Nàng mượn những người ở đây để làm xấu mặt ông chủ?!! Ha hả, bọn họ lấy lòng còn không kịp đâu. Đáng tiếc thật đáng tiếc thật, uổng công nàng sống trên đời này lâu như vậy. Đều chưa thể phát giác ra thân phận thật sự của ông chủ.
"Ngươi vị kia, đã chết rồi sao?" Hoắc Lan Tuệ lấy tư thái cao ngạo quý phu nhân, nàng đại diện toàn bộ Hoắc thị.
Những người ở đây có ba phần khiêm nhường đối với nàng. Những là vì nam nhân, sắp chết còn không biết Hoắc Lan Tuệ, không ai sẽ đi giúp nàng.
"Người muốn chết, là bà mới phải. " Bất ngờ Hoắc Lan Tuệ cảm thấy hít thở không thông, lá phổi bành trướng khiến nàng đau đớn. Khiếp sợ nhìn đứng trước mặt nhiều người như vậy bóp cổ nàng Hoắc Tinh Tuyền.
"...Ngươi có biết đây là nơi nào? Ngươi giám đắc tội Vĩnh Thịnh...." Chưa nói hết câu, Hoắc Lan Tuệ cảm giác lực đạo càng thêm bóp chặt nàng cổ họng. Vì thiếu dưỡng khí sắc mặt trở nên trắng bệnh Hoắc Lan Tuệ.
" Ông chủ, xin hãy bớt giận. " Nam Tùng Anh nhận ra tình huống không ổn, nhỏ giọng nhắc nhở.
Hoắc Tinh Tuyền buông tay, nhìn vật chết giống nhau nhìn mồm to hít thở Hoắc Lan Tuệ.
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi xuất hiện ở đế đô nữa. Hoắc thị cũng không cần ngươi quản. " Hoắc Lan Tuệ ngồi bệt ra sàn nhà lạnh lẽo, run rẩy theo kinh hoảng nhìn Hoắc Tinh Tuyền.
"Ngươi không thể..." Nàng chắc chắn nói. Hoắc Tinh Tuyền lấy gì dựa vào khiến nàng phải nghe theo lời của hắn?!! Cho dù có là Hoắc lão thái thái đều không thể làm được gì nàng. Hoắc Tinh Tuyền lại là ai?!! Tiểu nghiệt chủng sao?
"Đem nàng ta đi. Dơ bẩn muốn chết." Hoắc Tinh Tuyền nhận lấy khăn lau từ Nam Tùng Anh. Chà lau từng mọi ngóc ngách trên bàn tay, sau đó ném dơ bẩn khăn tay trước mặt Hoắc Lan Tuệ. Xem nàng không khác gì một loài ruồi nhặng bẩn thỉu.
Bảo vệ nhanh chóng có mặt, lôi đi la lối om sòm Hoắc Lan Tuệ, hệt như một cái mụ bà điên. Những ai đang có ý định hợp tác với Hoắc Lan Tuệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
" Hoắc Tinh Tuyền, ngươi chết không được tử tế. Ta nguyền rủa Lâm Tử Thanh mãi mãi không thể tỉnh lại!! "