"...Ngươi, làm gì vậy?! " Nhìn thấy người mình yêu tự tay tổn thương chính mình là có cảm giác gì?! Nó còn đau hơn bị xẻo ra ngàn mảnh. Lâm Tử Thanh hốc mắt ứng đỏ, nước mắt đều không thể cầm cự nổi rơi xuống gò má, thấm vào ra giường. Lão công không chút nào do dự, vung tay đánh khuôn mặt tuấn mỹ. Từng cái từng cái như từng nhát dao đâm vào trong lòng của hắn.
Hắn chưa từng yêu, ngay đến cả yêu là gì hắn đều không biết. Cái nhìn đầu tiên của hắn đối với nam nhân bởi hắn giống như một vị thần, đẹp đẽ, u uất mà trầm lặng. Lâm Tử Thanh có thể nhìn thấy được trong mắt nam nhân suy nghĩ mà hắn đã vô số lần nghĩ đến, muốn chết đi, muốn biết mất, không còn muốn tồn tại.
Nam nhân lạnh lùng thật sự, rất ít nói, đối với hắn càng thêm lạnh nhạt, rất hay dễ nổi nóng nhưng chưa từng dùng những hành động tiêu cực lên hắn, hắn đưa ra điều kiện gì đều âm thầm đáp ứng. Lâm Tử Thanh tính cách không hề kiên cường như vẻ bề ngoài, hắn cực kỳ yêu đuối và dễ dàng tan vỡ. Từ hai trái tim cô độc từ từ sưởi ấm cho nhau, thấu hiếu nhau, dành cho đối phương những tình cảm chân thật nhất.
Nam nhân dù chỉ là một chút không khỏe đã khiến tâm trạng của hắn cực kỳ khó chịu. Mỗi lần chứng kiến nam nhân đánh vào đôi chân của hắn điên cuồng gào thét. " Ta là một phế nhân!! Mọi người đều chán ghét ta!! " Khi đó hắn cảm xúc đầu tiên không phải là hoảng sợ, mà muốn gánh vác, muốn thay thế nam nhân gánh chịu hết thảy những nổi đau.
Nam nhân có thể lần nữa đứng lên, không chỉ nam nhân kinh hỉ cùng sung sướng tột độ, hắn đồng dạng cũng như vậy. Nam nhân thật tốt, thật ôn nhu, thật cưng chiều hắn. Nam nhân luôn dùng hành động để chứng minh tình cảm mình dành cho hắn.
Từ lúc trái tim còn thổn thức cho đến rung động, từ những cái nắm tay cho đến những nụ hôn ngọt ngào, cháy bỏng, và cả những đêm tối mật ngọt mê luyến, quấn quýt lấy nhau.
"Ngươi hãy nhớ. Ngươi bị thương một lần, ta sẽ tự đánh mình một lần. Ngươi bị thương mười lần, ta tự đánh mình mười lần!! " Hoắc Tinh Tuyền đánh liên tiếp ba bạt tay. Hắn dùng rất nhiều sức, mặt đều in hẳn năm ngón tay, đỏ bừng một mảnh. Thanh niên ngoan cường thực, hắn chỉ có thể dùng cách này làm ái nhân nghe lời.
Hắn vui sướng chờ đợi thanh niên đến công ty gặp hắn, hai người sẽ cùng nhau dùng cơm trưa, cùng nhau làm việc. Chờ rồi lại chờ, chờ đến Nam Tùng Anh nói thanh niên gặp chuyện ở sân lớn Vĩnh Thịnh. Hắn chẳng bận tâm đang trong cuộc họp cổ đông, tức tốc chạy đến.
Hắn trước tiên muốn băm thây vạn quả kẻ nào đã làm tổn thương đến hắn ái nhân. Chỉ là một vết trầy xước đã làm trái tim hắn không thở nổi. Bảo bối của hắn nâng nui từng chút, há có thể bị người bắt nạt?! Hắn một nhìn đã nhận ra được ai đã gây ra mọi chuyện.
Hay cho một Hằng gia, hay cho một cái Hằng Phỉ!!! Đụng đến hắn bảo bối, cho dù có là lão thiên gia hắn cũng sẽ phá trời báo thù cho thanh niên. Hắn chính là kẻ điên, thanh niên chính là vảy ngược của hắn!! Hắn không thế chịu đựng nổi, bất cứ kẻ nào thương hại đến hắn ái nhân!!
"Ta nghe lời, ta nghe lời mà. Ngươi đừng đánh nữa. " Lâm Tử Thanh quên đi đau đớn, nhảy xuống giường cầm chặt cánh tay của nam nhân. Hắn trong lòng vừa ngọt vừa đau ôm lấy cánh tay của nam nhân, ghì chặt nó không buông. " Đừng đánh nữa....."
" Bảo bối, ngươi là sinh mệnh của ta. " Hoắc Tinh Tuyền kéo thanh niên vào trong lồng ngực, vụn vặt nụ hôn rơi xuống khuôn mặt tinh xảo của thanh niên. Hắn chặn ngang ôm ái nhân trở về giường, nhìn vết thương rướm máu của thanh niên lông mày anh tuấn nhíu lại.
"Ta sẽ, không để ngươi một mình. Lão công biết ngươi cô đơn. " Hai người đều vô cùng mệt mỏi, tắm rửa đều không cứ như vậy ôm nhau nằm ngủ. Lâm Tử Thanh nghe nam nhân nói. " Ngươi muốn đi nơi nào, ta cùng ngươi đi. "
"Được." Không biết thanh niên có nghe được hay không, hàm hồ đáp lại.
Nam nhân nghiêm chỉnh dung nhan, khi có khi không liếc nhìn còn say giấc ngủ ái nhân. Trong phòng làm việc của hắn có phòng ngủ chuyên dụng, phòng tắm và nhà bếp nhỏ đều có. Trong phòng có lắp đặt camera, hắn có thể tùy thời nhìn thấy hắn ái nhân.
Thanh niên nói muốn đi công ty cùng với hắn. Nam nhân vui vẻ đáp ứng ngay. Vấn đề ở đây là hắn ái nhân không có thức dậy sớm được. Hoắc Tinh Tuyền lần thứ n bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cả người lẫn chăn tiến vào công ty.
Nhìn thấy thanh niên muốn tỉnh, Hoắc Tinh Huyền nhanh chân bước vào phòng ngủ. Hắn luôn muốn, người đều tiên ái nhân nhìn thấy đầu tiên khi thức dậy là hắn.
"Đói bụng sao?!" Lâm Tử Thanh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhìn nam nhân. Căn phòng này, không phải phòng ngủ của bọn họ. Nhưng nơi này đồng dạng tràn ngập hơi thở quen thuộc của nam nhân, mặc nhiên làm hắn an tâm.
" Có. " Hoắc Tinh Tuyền mỉm cười nhìn thanh niên vươn tay, làm nũng muốn hắn ôm. Hắn sẽ không đi từ chối ngọt ngào ái nhân. Nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Ngươi một miếng ta một miếng, ngọt ngọt ngào ngào giải quyết bữa sáng.
Hoắc Tinh Tuyền một tay xử lý công việc, một tay ôm lão bà.