"Chúng ta không cần ngươi phải giỏi dang, làm cái gì trọng đại sự tình. Hằng Phỉ, ngươi có Hằng gia chống lưng ngươi cảm thấy rất tự hào sao?! Ngươi đi ra ngoài rêu rao ngươi là thiếu gia Hằng gia ta không nói, nhưng ngươi đi nơi nào gây rối nơi đó. Hằng Phỉ, chúng ta rất bận rộn, không thể lúc nào cũng kè kè ở ngươi bên cạnh. Chuyện nhỏ có thể cho ngươi giải quyết, vậy chuyện lớn thì sao?! Ngươi đắc tội với ngươi không nên đắc tội!! " Một Hằng ca đã đáng sợ, Hằng tỷ cũng đường xa trở về chất vấn. Nghe tin Hằng Phỉ gây chuyện, còn là vị kia ông chủ của
Vĩnh Thịnh. Hằng Vũ khiếp sợ tự mình lái xe trở về nhà. (
"Ngươi làm Vĩnh Thịnh phu nhân bị thương, ngươi còn mắng hắn không biết điều làm hắn xin lỗi ngươi?!? Ngươi biết Vĩnh Thịnh vị kia đã tức giận như thế nào không?! Nếu hắn thật sự gây khó dễ cho Hằng thị, ngươi nghĩ chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?!! Mười cái Hằng thị đều không đủ cho ngươi dùng!" Hằng Vũ giận dữ không thể át, dùng hết sức đánh cho Hằng Phỉ một bạt tai. Chuyện này kinh động trên dưới Hằng thị. Phụ thân mẫu thân đang nước ngoài. Nếu không Hằng Phỉ sẽ được nhìn thấy cảnh gia đình đoàn tụ, hưng sư vấn tội hắn.
"... Không phải, ta không biết, ta không cố ý...." Hằng Phỉ Ôm má, khóc lóc thảm thiết. Hắn thật sự không biết người đó là Vĩnh Thịnh chủ nhân và hắn phu nhân. Nếu như biết thân phận bọn họ, hắn có mười lá gan cũng không giám. Thật tiếc chình là, Hằng Phỉ không biết. Trên đời này, cũng không tồn tại thuốc hối hận.
Dù là con nuôi thân phận, hắn không chỉ được đổi tên sửa họ, được ghi vào gia phả đường gia, còn được đãi ngộ thiếu gia. Hằng gia chưa từng thiếu hắn, mọi thứ đều vô cùng thoải mái chi tiêu cho hắn. Nhất là Hằng phu nhân, nàng thật sự thích Hằng Phỉ, quan tâm yêu thương hắn nhiều hơn một chút.
Hằng gia là trâm anh thế phiệt, tài sản vô số. Hằng Phỉ trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiều người tiến vào
Hằng gia sinh sống. Hằng Phỉ luôn lấy Hằng gia thân phận rêu rao khắp nơi. Hằng gia người mắt mở mắt nhắm dung túng hắn. Nhưng không đồng nghĩa Hằng Phỉ thích làm gì thì làm.
"Ngươi xin lỗi thì có tác dụng gì?! " Hằng Vũ hận sắt không thành thép, nàng không nên buông thả, mà là quản chặt hắn mọi lúc mọi nơi. Rơi vào có sự này khi thoát bọn họ một phần trách nhiệm. Hằng Vũ hít thở không thông, bắt được đại ca tin tức, nàng suýt chút nữa muốn tắt thở. Hằng Phỉ, ngươi tạo nghiệt a!!
Hằng Vân thái dương giật nảy, hắn vừa mới hoàn thành một dự án lớn, mệt mọi thật sự, yêu cầu nghỉ ngơi. Tưởng rằng có thể có thời gian chăm sóc thân thể một chút, Hằng Vũ ra tay quá nhẹ. Hắn hận không thể chôn Hằng Phỉ xuống đất.
"Ta, ta sẽ đi xin lỗi bọn họ." Hằng Phỉ nhìn Hằng ca Hằng tỷ, khóc đều không giám. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bọn họ tức giận lớn đến như vậy. Một cái tát này của Hằng tỷ làm hắn tỉnh táo vài phần. Chỉ cần hắn thành tâm xin lỗi, Vĩnh Thịnh chủ nhân chắc chắn sẽ tha thứ hắn. Chỉ cần Hằng ca Hằng tỷ không tức giận hắn là được.
Hơn nữa, hắn tuyệt đối không thể để hai người họ nhìn thấy Vĩnh Thịnh phu nhân. Nếu xin lỗi dễ dàng như vậy.
vậy cần gì pháp luật ở trên đời này?! Vị kia từ chối mọi lời xin lồi của Hằng gia. Vĩnh Thịnh muốn khởi tố cá nhân
Hằng Phỉ.
Hằng gia lần này muốn cứu Hằng Phỉ đều không thể. Hằng gia đã tạo ra nghiệt quả gì.
"Đau." Nam nhân động tác khựng lại nữa nhịp, cố gắng không sử dụng lực đạo dùng tăm băm nhẹ nhàng khử trùng vết thương cho ái nhân.
Hằng gia chỉ cần một câu xin lỗi đã xong chuyện?! Đáng buồn cười. Nếu không dạy dỗ được, hắn không ngại thay thế một phen. Hằng Phỉ, nên nhận được kết quả xứng đáng nhất. Hắn ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt, sợ sủng ái không đủ phải chịu hết khinh nhục. Hắn sẽ đòi lại hết ủy khuất cho ái nhân.
" Không đau." Nam nhân thổi nhẹ vào vết thương, ấm nóng hơi thở khiến Lâm Tử Thanh tê dại, đều quên đi đau đớn, còn có chút ngứa...
Nam nhân cơm trưa đều không ăn, khiếp hãi hùng ôm hắn chạy một mạch đến bệnh viện. Cẩn thận kè kè bên cạnh hắn khiến rời, đi đều khiến cho hắn đi. Đầu gối xước ngoài da, không có tổn thương đến yếu hại bên trong.
Nếu không, hắn sợ nam nhân sẽ làm ra cái gì khủng khiếp hơn.
"Không cần lại mang theo cơm trưa đến. Ở nhà ngoan ngoãn chờ ta. " Nam nhân cứng rắn răn dạy thiếu niên.
Lần này không có chuyện gì xảy ra, nhưng không ai vượt qua được chữ ngờ. Hắn không giám nghĩ, thanh niên xảy ra mệnh hệ gì... Hắn sẽ....
" Không cần..." Lâm Tử Thanh rầu rĩ đáp. Hắn còn không phải muốn ở bên cạnh nam nhân sao?! Một mình một ngày trải qua quá cô đơn. Dù có Hoắc quản gia và người hầu nhưng xa xa không bằng khi có lão công ở bên cạnh hắn. Thanh niên mếu máo muốn khóc.
"Nghe lời." Hoắc Tinh Tuyền không bị đã động, hắn trái tim không thể chịu đựng nổi ái nhân của hắn có mệnh hệ gì. Dù chỉ là vết thương nhỏ đều làm hắn đau lòng muốn chết.
" Không muốn..." Lâm Tử Thanh lắc đầu. Ngày hôm nay chỉ là do xui xẻo mà thôi. Hắn không muốn sáng chào tạm biệt lão công, chờ mòn mỏi đến buổi tối lão công mới trở về. Đó thực sự là một cực hình. Hắn không biết từ khi nào bản thân đã quá phụ thuộc vào ngươi nam nhân này.