" Hắn, không có chuyện gì chứ?! " Nam nhân tuấn tú nho nhã khoác lên mình bộ áo blue trắng không khỏi muốn nhìn kỹ người này. Là bạn của Hoắc Tinh Tuyền nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt bất an hoảng sợ nam nhân. Từ lúc quen biết cũng có nhiều năm nhiều, Hoắc Tinh Tuyền trong mắt hắn là một người thị huyết, lạnh nhạt, vô tình. Hắn lắc lắc đầu.
" Vậy thì tốt rồi. " Hoắc Tinh Tuyền vô lực ngồi. Hắn sẽ không tha thứ cho bản thân nếu như thanh niên gặp chuyện gì. Hắn thật sự quá vô tâm, hắn nên chú ý thanh niên nhiều hơn nữa. Là do hắn sơ ý. Hắn càng không nên, mang thanh niên đến Hoắc gia đại trạch. Nghĩ đến Hoắc gia người, ánh mắt nam nhân nặng nề sát khí.
" Người đó, là phu nhân của ngươi?! " Tiết Phùng Châu có nghe đồng bọn nói Hoắc Tinh Tuyền hắn muốn kết hôn. Hắn lúc đó cười xoà không tin tưởng xem bọn họ chỉ là đang đùa giỡn. Hắn còn không hiểu Hoắc Tinh Tuyền, hắn làm sao có thể kết hôn?! Còn là một cái nam?! Hoắc Tình Tuyền không yêu tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, cực ít đi ra bên ngoài vui chơi, thời gian hắn xảy ra sự cố kia, lần hắn đi ra bên ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong số bọn họ, Hoắc Tinh Tuyền là người có đời tư trong sạch nhất. Thật đáng khó tin phải không.
" Phải, là ta phu nhân. " Nam nhân gật đầu. Trong mắt chưa rút đi được lo lắng. Lần nữa chứng kiến thanh niên suy yếu nằm ở trong lồng ngực hắn, mỏng manh đến nổi ngay lập tức có thể rời đi hắn. Nam nhân lần thứ hai trong đời có cái gọi là kinh sợ cảm xúc, lần thứ nhất là lúc thanh niên bị Đại Soái tấn công. " Ngươi giúp ta, kiểm tra thân thể hắn cẩn thận. ''
" Ta sẽ làm. " Tiết Phùng Châu nhìn hắn nói. " Tinh Tuyền, ngươi thay đổi rồi. " Chín phần mười nguyên nhân là do thanh niên kia. Khởi nguồn của sự thay đổi bên trong con người của hắn, chính là thanh niên ấy tạo thành. Thanh niên ấy tài năng như thế nào, có thể lay động được một con người như Hoắc Tinh Tuyền. Hắn rất tò mò.
" Vậy sao?! Ta cũng không biết...." Hoắc Tinh Tuyền đôi mắt sâu không thấy đáy lại lộ ra chút ấm áp. Là hồ băng ngàn năm đóng băng bị những tia nắng nhẹ nhàng ấm áp, xoa dịu tâm hồn nóng nảy của hắn.
" Lão công...." Thanh niên thì thầm gọi nam nhân. Hắn tỉnh lại trong căn phòng xa lạ, không có người mà hắn muốn nhìn đến, thất vọng cùng hụt cùng đan xen.
" Ngươi tỉnh rồi. " Thấy thanh niên đã tỉnh, nam nhân lộ ra nhu hoà ánh mắt. Vuốt lọn tóc rớt xuống mặt thanh niên, không khỏi đau lòng, tự trách. " Xin lỗi, là do ta không tốt. "
" Ngươi xin lỗi cái gì a?! Cũng không phải là lỗi của ngươi. " Lâm Tử Thanh lắc lắc đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân, áp nó vào má của mình, muốn truyền chút hơi ấm làm nó ấm áp. " Ta chính là quá sơ ý, không nhận ra thức ăn bên trong có tẩm rượu. " Hắn nếu như biết, có là cao lương mỹ vị quý giá nhất thức ăn đồ vật hắn cũng không giám ăn. Cảm giác đó, khó chịu cực kỳ. Hắn tưởng, bản thân như sắp muốn chết.
" Lão công, ta đói bụng...." Thanh niên đặt tay nam nhân lên bụng của hắn, làm hắn sờ sờ, chứng minh bản thân bây giờ cực kỳ đói bụng. Hắn ô Hoắc gia chưa ăn được cái gì, lại phát ra dị ứng. Đã qua mấy tiếng đồng hồ dạ dày kiến nghị kêu rên làm hắn khó chịu cực.
" Có cháo thịt bằm, ngươi mau ăn đi. " Biết thanh niên khi tỉnh sẽ đói, nam nhân gọi Nam Tùng Anh đi mua chút đồ ăn thanh đạm, dễ tiêu hoá.
Lâm Tử Thanh ăn một mình không thú vị, hắn đút cho nam nhân. Nam nhân lúc đầu cư tuyệt, sau vẫn là chiều theo ý của hắn. Hai người ngọt ngào giải quyết xong đồ ăn. Lâm Tử Thanh thỏa mãn, nằm một lát lại tiếp tục ngủ rồi.
Tiết Phùng Châu từ bên ngoài nhìn vào. Vạn năm băng sơn, cuối cùng cũng hoà tan.
" Ngươi nói hắn là thiếu gia Lâm gia?! Ngươi không đùa cho ta?! " Tiết Phùng Châu trố mắt, cả người run rẩy. " Hắn thật sự là thiếu gia?! Có thiếu gia não dinh dưỡng bất lương, bệnh tật một đống như hắn hay không?! " Hắn ném một xấp bênh án cho nam nhân xem.
Hắn càng xem lông mày nhăn lại càng chặt. Lâm Tử Thanh sống ở Lâm gia không tốt, không thể tưởng tượng được nó còn xấu hơn những gì hắn nghĩ. Dinh dưỡng thiếu hụt dẫn tới bị suy dinh dưỡng nặng, dị ứng đau đầu tăng huyết áp bệnh tật các loại. Tổn thương do giá rét xương cốt.... Là như thế nào?!
" Ta kiến nghị ngươi, hảo hảo điều tra rõ phu nhân ngươi thời gian trước sống như thế nào. Ta nghi ngờ, Lâm gia bạc đãi hắn. " Tiết Phùng Châu xoa xoa hai cánh tay lạnh toát, cảm thấy đau lòng cho Lâm Tử Thanh. Ai, không dễ dàng không dễ dàng.
" Ta sẽ làm. " Hoắc Tinh Tuyền quang thân khí lạnh làm người đối diện phải rét run. Lâm gia, che dấu hắn những cái gì. Hắn sẽ từ từ biết được đáp án. Nếu như thật sự như Tiết Phùng Châu nói, Lâm gia nên được chết không được toàn thây.
" Hắn, chưa có chết đi?! " Lâm Tử Ngọc nghe Hạ Tư Viễn nói. Trong lòng sung sướng, lại đến nghi hoặc. Lâm Tử Thanh, hắn dị ứng với rượu sao?!
" Không chết được. " Hạ Tư Viễn lắc đầu, chắc để tâm chuyện này trong lòng. Nhìn Hoắc Tinh Tuyền chật vật cầu cứu bộ dạng, hắn nhìn đến toàn thân phấn khích, có cảm giác trả thù cảm giác.