" Ha hả, vậy sao?!...." Hạ Tư Viễn không xem lời nói của Lâm Tử Thanh là thật. Hắn xem Lâm Tử Thanh là đang giả vờ, làm cho hắn cảm thấy tiếc nuối. Trước chưa gả cho Hoắc Tinh Tuyền, Lâm Tử Thanh luôn miệng nói yêu hắn. Xác thật, hắn có chút không vui. Lâm Tử Thanh cũng không chịu liên hệ với hắn, làm hắn muốn làm việc đều không thể thực hiện được.
" Lão công, hắn nghi ngờ tình cảm của chúng ta. " Thanh niên đáng thương hề hề ánh mắt cáo trạng nhìn nam nhân. Bàn tay không thành thật nắm bàn tay to lớn của nam nhân. Hoắc lão thái thái thu một màn này vào mắt, trong lòng không vui.
Hoắc lão thái thái tìm kiếm một cái may mắn người xua đuổi vận đen của Hoắc Tinh Tuyền đi. Làm hắn thân thể khoẻ mạnh, lâu dài chèo chống Hoắc thị. Nếu Hoắc Tinh Tuyền tốt rồi, vị không danh không thực nam thê cũng có thể bỏ, kiếm một cái môn đăng hậu đối nữ nhân về, sinh một cái hài tử, kéo dài hương quả. Hoắc Tinh Tuyền Lâm Tử Thanh tình cảm tốt đẹp, là thứ bà đã không tính tới.
" Ta thật thích Tiểu Thanh, chúng ta rất tốt. " Lời Lâm Tử Thanh nói có thể không tin, nhưng chính từ miệng Hoắc Tinh Tuyền thốt ra thì lại là một chuyện khác. Hắn kéo xát thanh niên, làm hắn dựa vào hắn, ánh mắt ôn nhu thực. Nhưng khi nhìn đến Hoắc gia thân thích, lại không như vậy.
" Được rồi, dùng bữa thôi. " Hoắc lão thái thái xem không vừa mắt hai người ân ái. Người hầu bên cạnh bà hiểu chuyện, đỡ Hoắc lão thái thái đến nhà ăn. Những người khác lục đục đứng dậy, đi theo sau.
Lâm Tử Thanh cùng Hoắc Tinh Tuyền chậm chạp mà đi. Hoắc lão thái thái muốn Hoắc Tinh Tuyền ngồi cạnh bà, còn Lâm Tử Thanh được xếp ở cuối cùng. Đồ ăn được mang lên, phong phú thơm ngon. Thanh niên nhìn nam nhân, thấy hắn nhẹ gật đầu, mới yên tâm dùng bữa.
" Ngươi kẻ nghèo hèn này, chắc không biết quy tắc ở trên bàn ăn đi?! Cha mẹ ngươi có giáo ngươi không?!" Lâm Tử Thanh nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặt chán ghét nhìn hắn. Đây không phải Hoắc Vi Hà đây sao?! Nàng là con gái của Hoắc đại bá. Ba mẹ không thích, con gái cũng không thích sao. Hoắc Vi Hà không ít lần vũ nhục nam nhân tàn tật, nói hắn không xứng với Hoắc gia người cầm quyền.
Hoắc Vi Hà che che mũi, ghê tởm sắc mặt nhìn hắn. " Ngươi trên người sao lại thúi như vậy?!! Nãi nãi, ta muốn đổi chỗ. " Lâm Tử Thanh cạn lời thực. Muốn đổi thì đổi, không cần dùng cái lý do vớ vẫn này.
" Hoắc tiểu thư mũi thật thính. Không tốt mùi vị cũng ngửi ra được. Bái phục, bái phục. " Lâm Tử Thanh khoa trương chấp tay. Hoắc Vi Hà giận đến run người, muốn tiến lên cho không biết điều kẻ này vài bạt tay. Hắn ý nói nàng là cẩu không phải?!! Bị ca ca liếc mắt, nàng không cam lòng trở về chỗ ngồi.
Hoắc Tinh Tuyền tán thưởng nhìn thanh niên. Không có hắn ra tay, thanh niên vẫn xử lý tốt những người mồm miệng xấu xí. Hoắc Tinh Tuyền đưa đũa đến dĩa thức ăn gần nhất, nhầm nháp một chút, mặt mày biến sắc. Hắn sắc mặt trầm trọng liếc đến thanh niên. Thầm than một tiếng không ổn.
Lâm Tử Thanh phát giác thân thể không tốt, nhìn chăm chú vào đĩa thức ăn, không rõ lời nói. " Bên trong, có rượu?!? "
" Phải, tất cả thức ăn ở đây đều có rượu, để tăng thêm hương vị sao. " Đại bá phu nhân đáp lời. Có rượu trong thức ăn ngạc nhiên như vậy?!! Lâm Tử Thanh hắn chưa từng ăn qua những món như vậy sao?!
" Tiểu Thanh! " Hoắc Tinh Tuyền không quan tâm lễ tiết lễ nghi trên bàn ăn gì đó. Di chuyển xe lăn đến thanh niên bên người. Nhìn trên mặt hắn dần xuất hiện các vết đỏ, hơi thở dần trở nên thô nặng. Hắn hoảng sợ nhìn Hoắc lão thái thái. " Giúp ta gọi cứu thương. " Người hắn có thể trông cậy vào chính là Hoắc lão thái thái. Thanh niên có xuất hiện triệu chứng dị ứng nặng. Không thể không kịp thời cứu chữa. Nhưng người hắn đem lòng tin tưởng, hết lần này đến lần khác làm hắn rét lạnh tâm.
Hoắc lão thái thái yên tĩnh ngồi đó, cái gì cũng không làm. Hoắc gia người hận Hoắc Tinh Tuyền không thể chết, càng mong người bên cạnh hắn không được tốt. Không lý nào đi giúp hắn. Lâm Tử Thanh phát bệnh, là do hắn không cẩn thận.
" Lão công.....Chúng ta, đi...." Lâm Tử Thanh khó thở cực, mặt mày trắng bệch, thân thể vô lực lợi hại. Hắn nhờ lực xe lăn, cố gắng đứng dậy. Hoắc Tinh Tuyền gật đầu, làm thanh niên ngồi lên đùi hắn. Bấm nút di chuyển tự động của xe lăn, biến mất khỏi tầm nhìn của Hoắc gia người.
Tài xế thấy chủ nhân đi ra, nhanh chóng giúp nam nhân đỡ thanh niên ngồi vào xe, một đường tốc độ như bay đến bệnh viện. Lâm Tử Thanh cấp cứu, Hoắc Tinh Tuyền an tĩnh đến đáng sợ nhìn chằm chằm cửa cấp cứu.
Cái gì gọi là tình thân?!! Cái gì gọi là người nhà?! Hắn lần lượt nhẫn nhịn, buông tha cho bọn họ hết lần này đến lần khác, không tiếc cung phụng làm bọn họ có được sung túc cuộc sống, đã đủ tận tình tận nghĩa. Hắn lại nhận được cái gì?! Bọn họ vậy mà thấy chết không cứu, khác là cầm thú sao?!! Nếu tiểu Thanh có mệnh hề gì, hắn không tiếc làm bọn họ đi theo chôn cùng.
Hoắc lão thái gia trước khi chết, nói hắn không cần làm hại đến Hoắc gia người. Vậy hắn thì sao?! Hắn bị bọn họ tính kế giết chết thì được sao?! Ánh mắt nam nhân lộ nguy hiểm. Một khi chạm đến điểm mấu chốt, đừng trách hắn vì sao vô tình vô nghĩa. Trên đời này, chỉ có Lâm Tử Thanh là hắn thân nhân, những kẻ khác đều không phải.