- Lang Đạo, ta có chuyện này muốn nói với huynh.
-Thiên Vũ à, nào cùng vào lều của ta.
-Tốt, đi thôi.
Vừa vào tới lều Lang Đạo đã thao thao bất tuyệt, con người này thẳng thắng mà hào sảng vô cùng.
-Truyện hôm qua ngươi làm tốt lắm. Hai tên súc sinh kia đáng chết vô cùng. Nhưng ta vẫn tiếc quả trứng đó quá. Đối với ngươi nó chỉ là Linh Thạch nhưng đối với Tộc bọn ta thì nó chính là chí bảo ahhh.. Biết ngươi có quả trứng đó thì dù táng gia bại sản ta cũng phải mua.
-Là ta có lời muốn nói với ngươi hay là ngươi muốn nói với ta vậy. Im lặng chút nào.
-Haha, xin lỗi, do ta tiếc quả…
Đang nói dở thì thấy hai quả trứng khác lăn lóc trên bàn, mắt Lang Đạo liền trợn tròn xúc động. Hắn ngạc nhiên liên tục chỉ về hai quả trứng kia, rồi quay sang chỉ Thiên Vũ. Miệng há hốc nhưng không thể phát râ bất cứ âm thanh gì… Điệu bộ ngu ngốc vô cùng.
Trứng của Thạch Sư thú bình thường thì chỉ có màu trắng tuyền đơn thuần. Những quả biến dị sẽ xuất hiện các đường vân màu nâu đỏ trên đó vô cùng đặc thù. Chỉ là Thiên Vũ không biết quả trứng bình thường trông như thế nào, nên gặp cả bốn quả biến dị hắn liền coi đó là trứng thường.
-Ngươi, ngươi lấy đâu ra…
-Ta đâu có ngu mà dâng lên toàn bộ chứ. Một quả kia là hợp thức hóa nguyên nhân của hai tên kia phản bội mà thôi. Trước đó ta cũng không ngờ giá trị của nó với các ngươi lại lớn tới mức như vậy.
-Hề hề. Thiên Vũ, bán cho ta… Huynh đệ tốt ah.
-Ngươi mua nổi sao?
-Ta… ta… ta vay không được sao. Ta xin thề sau này Lang Tộc lớn…
-Thôi thôi, ngừng ngay trò thề thốt của ngươi. Haha. Huynh đệ không tin nhau thì tin ai. Ngươi và tộc của ngươi lấy một quả. Còn một quả mang ra sử dụng cho Điện Biên Phủ tổ chức, nhớ là phải bí mật.
-Ngươi không lấy tiền?
-Có chứ. Ghi nợ vào, k trả nổi thì ta cướp con ngươi về làm lão bà cho con ta gán nợ. Haha.
-Tốt, tốt… haha. Nhưng Ngọc Linh còn quá nhỏ ah, Ta không nỡ để nàng có bầu.
-Tên cầm thú này, sau này không được sao.
-Phải phải phải… Haha, là ta hồ đồ, hồ đồ.
Lang đạo cười toét miệng âu yếm nhìn về hai quả trứng lăn lóc trên bàn kia.
-Thiên Vũ, hai quả trứng này ngoài thị trường vô cùng hiếm hoi. Vì thế nên giá của nó không chỉ là ba ngàn linh thạch như vậy đâu. Ngươi đem bán vội như vậy là quá lỗ.
-Ta đâu cần Linh Thạch, như vậy người ta sẽ nghĩ ta ngu, phá gia chi tử. Vậy càng tốt ah.
-Ngươi không cần vậy cho ta. Lang Đạo ta nghèo lắm ah.
-Cút… haha. Mà ta nghe chỉ tới lễ trưởng thành lúc mười tám tuổi mới sử dụng được là sao?
-Không hoàn toàn. Khi thức tỉnh thì mới biết ai huyết mạch có nồng đậm hay không, nên mới có thể biết mà ưu tiên cho những mầm non đáng bồi dưỡng.
-Nói như vậy là sau này như ngươi cũng có thể bồi bổ huyết mạch một lần nữa.
-Đúng, nhưng bồi bổ huyết mạch càng sớm, thì tốc độ phát triển càng nhanh hơn. Như ta đã hai mốt tuổi đầu. Giờ cường hóa đã tính là hơi muộn.
-Không sao, ta nghĩ ngươi tập chung cho mình và Ngọc Linh. Mà Ngọc Linh đã tham gia lễ trưởng thành sao? Ta thấy nàng như cô bé mười tuổi vậy.
-Hừ, ta không biến thái tới như vậy. Nàng mười bảy rồi, chỉ vì cơ thể bị bệnh nên suy nhược trở thành cô bé mười tuổi vậy thôi. Giờ nàng hết bệnh thì năm sau sẽ trổ mã thành mỹ nữ đẹp nhất Lang Nhân Tộc này. Hahaha.
-Vậy giữ kín một quả và sử dụng cho hai người các ngươi. Sau này ta sẽ cần các ngươi giúp sức nhiều.
-Hảo huynh đệ. Lang Đạo xin ghi nhớ ân tình này của ngươi.
-Ngươi có biết cách cường hóa huyết mạch?
-Có chứ, ngươi sử dụng ngay sao, như vậy có quá phí không.
-Đúng, ta cần sử dụng ngay, nhưng đối tượng chỉ là mười người. Vậy có được chăng.
-Được, là những đứa trẻ sắp rời đi kia?
-Đúng vậy. Ngươi cầm thêm một quả nữa, bồi bổ huyết mạch cho chúng ngay tối nay. Ngày mai chúng lên đường rồi.
-Hả, quả thứ ba… Ngươi… ngươi còn giấu bao nhiêu nữa, mang hết ra đây cho lão tử...
-…
Giải quyết xong ba quả trứng, Thiên Vũ liền rời Lang Nhân Tộc kia tiến thẳng về một Nhiệm Vụ Sảnh gần nhất. Sau lần đánh giá cấp SS nhiệm vụ hôm qua, hắn đã có thể nâng lên từ nhiệm vụ không cấp bậc thành nhiệm vụ cấp một. Nếu tiến triển tốt, thì chỉ khoảng hơn một trăm nhiệm vụ cấp một hắn sẽ đủ điểm để thoải mái rời khỏi Dực Tộc nơi đây.
Tới sảnh nhiệm vụ, mọi con mắt đều đổ dồn về phía hắn, quả thực là hắn đã cực kì nổi tiếng ngay sau một đêm. Không phải vì sức mạnh, hay sự hào hiệp. Mà là vì độ ngu của mình. Quả trứng biến dị đó cứ như vậy mà chỉ bán ba ngàn Linh Thạch. Thiên Vũ có thể cảm nhận rõ sự châm biếm trong những đôi mắt đó, tuy vận hắn vẫn chỉ cười mỉm và tiến tới. Mục đích đã đạt được, hắn đã giả ngu thành công, những đôi mắt kia nhìn hắn càng châm biếm, giễu cợt thì hắn lại càng vui vẻ.
-Tên nhân tộc ngu ngốc còn nghĩ mình nổi tiếng. Nhìn hắn cười đắc chí kìa, ta hận không thể giết quách hắn đi cướp về đống tài sản kếch xù của hắn.
-Hừ nói nhỏ thôi, không phải mình ngươi có suy nghĩ vậy đâu. Trong tộc thì đừng có giở trò gì, mạng sống quan trọng hơn tiền tài.
-Ta biết, mấy lão quái cũng rục rịch rồi. Nhưng bọn hắn lại muốn chiêu dụ tên đầu gỗ này vào chứ không phải là đánh cướp. Thật khó hiểu.
-…
Những lời đàm đạo như vậy cất lên từ khắp mọi nơi trong đại sảnh không hề kiên kị gì cả. Đây cũng là điều bình thường, cá lớn nuốt cá bé vẫn là quy luật sống tất yếu. Nhưng Thiên Vũ hắn cũng chả quan tâm, hắn dự định sẽ bắt đầu mua hết nhiệm vụ của bọn họ và không rời khỏi Dực Tộc trong thời gian này nữa. Đợi sự việc lắng xuống mới ra ngoài một phen.
Trước kia ước lượng sức mạnh có chút thiếu hụt so với thực tế, thực lực của hắn hiện tại có thể ngạnh kháng Đấu Vương Trung kì được rồi. Tuy vậy nhưng so với đa số thành viên tại nơi đây thì Hắn vẫn là vô cùng nhỏ yếu. Và mục tiêu đặt ra trong thời gian tới chính là cắn linh thạch tăng cấp, cùng với ngày ngày tới Nhiệm Vụ Sảnh mua nhiệm vụ hoàn thành mà thôi. Nhàn nhã mà an toàn…
-Phu quân, muội đã sắp xếp ổn thỏa, mười đứa trẻ đã rời đi an toàn.
-Tối qua Lang Đạo có tới chứ.
-Vâng, hắn mang tới mười chai nước và dặn dò một chút rồi hắn cũng rời đi luôn.
-Tốt lắm, có người theo dõi chúng không?
-Có ạ, nhưng cũng không đáng lo, muội không để quá nhiều tiền cho chúng. Công pháp và bí kĩ cũng được học thuộc kĩ càng trước khi rời đi, không thể nào xẩy ra tình trạng giết người vì tiền tài được.
-Muội làm tốt lắm, chúng ta dạo này sẽ ẩn cư nơi đây chăm chỉ tu luyện mà thôi. Đừng ra ngoài nhiều, không lại nghe người ta bàn tán phu quân về lại mất hứng như tiểu Huyên Huyên nha.
-Hihi muội rõ mà. Huyên Huyên cũng hiểu, nhưng nhiều người nói nên cũng ảnh hưởng một chút, mà tính muội ý huynh biết rồi đấy, không bao giờ chịu thua thiệt dù là trên lời nói.
Kéo nhẹ thân ảnh nhỏ nhắn kia vào lòng, Thiên Vũ đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên trán rồi mỉm cười ngắm kĩ dung mạo tuyệt sắc của nàng. Tiêu Tiêu hiện tại mới bước sang tuổi mười sáu, cơ thể nàng sau khi được Thiên Vũ ‘Tẩm bổ’ thì lại càng đẫy đà xuân sắc hơn nhiều lần. Tu vi nàng cũng đã tới Đấu Tướng Hậu kì cảnh giới, thậm trí còn cao hơn cả Thiên Vũ, tu vi như thế trong độ tuổi của nàng so với những thiên tài của Dực Tộc thì nàng còn là thiên tài trong thiên tài vậy.
-Tiêu Tiêu, sắp tới chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây. Chúng ta phải cấp thiết tăng lên tu vi của mình. Ta còn chờ hai vị phu nhân bảo vệ nữa chứ.
-Vâng phu quân, người cứ yên tâm mà trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nha…
-Haha, Tiêu Tiêu của ta lại vỡ bình dấm chua từ bao giờ vậy. Bao cái tốt muội không học, lại cứ đi học tiểu yêu tinh Huyên Huyên kia là sao.
-Hừ, Tiểu yêu tinh đó về tới cửa rồi nha. Huynh còn dám nói nữa là muội ấy lột da huynh.
-Từ bao giờ muội ấy dám lột da ta… Hừ có vẻ gia pháp hầu hạ hai muội chưa đủ rồi…
-Huynh… không được nha, còn là ban ngày… Phu quân, buổi tối nhé… muội… muội xấu hổ.
-Huyên Huyên, vào phòng ngủ họp bàn chuyện gia đình.
Hét lớn một câu, rồi Thiên Vũ lập tức bế Tiêu Tiêu đang đỏ mặt e thẹn kia vào căn phòng ngủ ấm áp, dự kiến là lại phải lược vài vạn chữ nơi đây…