Vô Danh Giới

Chương 89: Sát cơ… Nhiệm vụ đầu tiên (2)



Chương 89: Sát cơ… Nhiệm vụ đầu tiên (2).

-Các người… các người… Lam dạ ta đã cứu sống các người, đã giúp đỡ các người…!!!

Lam Dạ và Lam Vi bỗng nhiên bị tập kích bất ngờ, và kẻ tập kích không thể nghi ngờ chính là hai nam nhân bên cạnh các nàng. Lam Vi thì đã chết ngay tức thì, còn Lam Dạ thì bị thương vô cùng nặng. Bụng nàng đang bị một thanh kiếm của tên Chu Nhân Tộc kia xuyên qua và mắc kẹt ngay tại đó. Khóe miệng không ngừng rỉ máu, kèm theo đó là những mảnh vụn nội tạng trông vô cùng thảm thương.

Thiên Vũ cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, “Không phải chứ, đâu cần chỉ vì hai trăm linh thạch hạ phẩm mà phải giết người như vậy?” Lam Dạ hiện tại đã khó có thể cứu chữa, nếu ăn viên đan dược kia của Vũ Na thì có thể sống sót, nhưng nàng ta không đáng để Thiên Vũ làm như vậy. Hắn liền rút vũ khí ra cầm chắc trên tay cảnh giới về hai nam nhân đứng kia.

-Tại sao?

-Lam Dạ, ta cảm ơn ngươi đã chiếu cố chúng ta trong khoảng thời gian qua, ta cũng đã muốn cưới ngươi làm lão bà của mình. Nhưng quả thực là do mắt ngươi cao hơn đầu liên tục từ chối ta. Và hôm nay lại gặp được bốn bảo bối này. Chỉ trách sao số ngươi đen mà thôi.

Tên Chu Nhân Tộc kia sau khi nói những lời cuối cùng với Lam Dạ, thì hắn cũng quay trở lại cười hề hề nhìn Thiên Vũ như một con mồi béo bở vậy.

-Cảm ơn ngươi Thiên Vũ, thật không ngờ lần này lại tìm được trứng của Thạch Sư Tộc biến dị, Thậm chí là tận bốn quả. Công lao của ngươi là lớn nhất đó. Giết ngươi rồi ta sẽ được cả Linh thạch của tên phú hào ngu ngốc nhà ngươi nữa… Hahaha, trời thương Chu Hùng Cửu ta.

Nghe xong lời tự sướng này thì Thiên Vũ đã hiểu toàn bộ nguyên do. “Lợi ích là trên hết…” Quả thực lòng người là vô cùng khó đoán, lời nói của Tử Mạnh lão sư lại một lần nữa vang lên trong tâm trí hắn.

-Hai tên súc sinh chúng mày phản bội đồng đội chỉ vì chút lợi nhỏ này thôi sao. Nực cười… còn định giết ta nữa.

-Haha, sắp chết rồi còn mạnh miệng, ngươi nghĩ những lời đó dọa được chúng ta. Hahahaha…

Bụp… như cảm thấy điều gì bất thường, Tên Chu Nhân Tộc cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, nơi mà vừa mới xuất hiện một lỗ hổng to như lòng bàn tay xuyên thẳng qua tim hắn. Lúc này giọng nói giễu cợt của Thiên Vũ mới vang lên:

-Tên ngu ngốc, đang chiến đấu lại đi nói nhảm nhiều thế làm cái gì.

-Ngươi… Ngươi… Từ khi nào… Sao có thể mạnh…

Nói ấp úng vài lời, rồi hắn ngoảnh lại nhìn tên Đồng bọn Quy Nhân Tộc kia đang mỉm cười khoái trá. Đừng hiểu nhầm, đòn kết liễu vừa rồi đúng là của Thiên Vũ, đòn này chính là mười chín đạo thủy chỉ kết hợp thành một mũi khoan nước mạnh mẽ sắc bén vô cùng. Còn vẻ mặt nghi hoặc của tên Chu Nhân Tộc trước khi chết chính là vì tên đồng đội phía sau không hề lên tiếng cảnh báo hay cứu trợ hắn một lầ nào.

Quy Nhân Tộc chính là thú tộc có đặc điểm của loài rùa, lực phòng thủ vô cùng vững chắc, và hơn hết tộc loài này có thiên phú vô cùng mạnh về pháp thuật hệ thủy. Thiên Vũ vừa sử dụng chính là pháp thuật hệ Thủy, không có lý gì mà Tên Quy Nhân Tộc kia không sớm phát hiện và cảnh báo đồng bọn. Chỉ có một giải thích duy nhất là hắn cũng có dã tâm chiếm trọn món hời này trong tay nên bỏ mặc đồng bọn của mình chết.

-Còn ngươi. Đã muốn chết chưa để ta ra tay.

Tên Quy Nhân tộc này vẫn hiển hiện một nụ cười nhàn nhạt trên môi. Hắn nghĩ đạo Thủy chỉ vừa rồi đã là cực hạn của Thiên Vũ, một đòn giải quyết đối phương hơn cả một đại cảnh giới đã là rất giỏi, nhưng Pháp thuật vừa rồi với hắn khi đã chuẩn bị đầy đủ thì không đáng nhắc tới.

-Ngươi bỏ toàn bộ đồ đạc lại, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

-Trò cũ rích, ngươi nghĩ lừa được ta. Ngươi lại có hảo tâm thả ta về tố cao ngươi với Dực Tộc sao.

-Tốt, haha vậy chịu chết đi.

Hàng ngàn đạo đao nước xuất từ cơ thể hắn bay ra tứ phía rồi quy tụ lại nơi mà Thiên Vũ đứng kia. Bụp… roẹt… Nhưng Thiên Vũ chỉ nhẹ nhàng tiến về phía trước là đã né tránh được đòn này. Hắn mạnh mẽ tiến lên phía trước, cầm đoản kiếm chém mạnh về cổ con rùa kia.

Kengggg… Không hề có tiếng cắt vào thịt, thay vào đó là tiếng kim loại cắt vào đá vang lên lanh lảnh.

-Ê rùa, cứng lắm nha, cổ ngươi cừng tới mức nào vậy?

-Trò trẻ con, xem ngươi né tránh được bao lâu.

Hai tay tên Quy Nhân Tộc hợp lại, một vòi rồng nho nhỏ được hình thành rồi dần dần lớn lên và bắt đầu tàn phá xung quanh. “lên” hắn quát nhẹ một tiếng, vòi rồng được tạo ra từ nước kia bỗng cuồng bạo bay về phía Thiên Vũ Vô Cùng nhanh chóng. Vòi rồng di chuyển phá vỡ mọi thứ trên đường mà nó gặp phải, và càng ngày sức hút càng mạnh khóa chặt mọi đường né tránh của Thiên Vũ kia. Khóe miệng Tên Quy Nhân Tộc kia cũng lóe lên một điệu cười thỏa mãn, đòn này là đòn mạnh nhất của hắn rồi, không có khả năng một đấu Tướng Trung kì như Thiên Vũ có thể toàn mạng mà trở ra.

Xoẹt… Một tia sáng lóe lên, sau đó là vòi rồng kia liền bị chém làm hai nửa. Nước trong đó bắn tung tóe che khuất mọi tầm nhìn của cả hai người.

Xoẹt… chỉ trong tích tắc ngay sau đó một tiếng chém khác vang lên, lần này mục tiêu lại trở về chiếc cổ của tên Quy Nhân Tộc. Nhưng khác hoàn toàn nhát chém đầu tiên, lần này cổ hắn be bét máu, vết chém sâu vào họng hắn làm hắn không thể nói bất cứ lời nào, chỉ có thể dương đôi mắt khiếp sợ nhìn Thiên Vũ đang hiên ngang đứng trước mặt kia.

-Hừ, phải Chín thành thực lực mới chém nổi lớp bì của con rùa khốn kiếp này sao?

Buông một câu bâng khua rồi Thiên Vũ hắn tiến tới nơi mà Lam Dạ đã ngã xuống. Nhìn khuôn mặt trắng bệch đầy căm hận và bi phẫn của nàng mà lòng hắn dâng lên một niềm chua xót khó hiểu. Nàng và muội muộn nàng đều là người tốt, ngay khi hắn lôi bốn quả trứng biến dị kia ra, sắc mặt nàng cũng ngạc nhiên, và đầu nàng cũng lập tức suy tính lợi ích, nhưng nàng ta chỉ suy tính nên đòi Thiên Vũ hắn ra sao chứ không hề nghĩ tới chuyện giết người chiếm trọn cả bốn quả trứng vào tay. Chính vậy nên mới không hề đề phòng để hai tên súc sinh kia đánh lén.

Thông suốt vấn đề, Thiên Vũ liền vuốt nhẹ vào đôi mắt đẹp của nàng. Hắn đã trả thù cho cả hai nàng, hiện tại hai nàng đã có thể nhắm mắt ra đi… Thu lại nhẫn trữ vật của cả bốn người, gỡ quả cầu bí ẩn quay lại tất cả mọi chuyện kia. Thiên Vũ liền vứt mồi lửa thiêu rụi xác của hai tỉ muội Dực Tộc đáng thương và quay đầu trở về hang ổ của sáu con yêu thú Thạch Sư kia.

Hiện tại tâm tình của hắn đang không hề tốt chút nào, đôi mắt hắn hiện lên một cỗ sát khí vô cùng đáng sợ. Sáu con yêu thú Thạch Sư kia sợ rằng sắp phải chịu một kết quả vô cùng thảm khốc…

-Tỉ tỉ, ta trả nhiệm vụ.

-Tốt lắm, để ta kiểm tra… bảy Tinh Hạch Thạch Sư, Oa…. trứng Thạch Sư Thú biến dị, ngươi may mắn lắm nha. Chúng ta nguyện ý mua quả trứng này với giá ba ngàn Linh thạch hạ phẩm.

Đắt vậy sao, Tận Ba ngàn Linh Thạch hạ phẩm, tương đương với một nửa gia sản của Lang Nhân Tộc rồi. Bảo sao hai tên súc sinh kia liền mờ mắt.

-Hảo, ba ngàn thì ba ngàn. Nhưng tỉ tỉ, cho ta hỏi chút công dụng lủa quả trứng này, quả thực ta còn không biết đó là Trứng Thạch Sư biến dị nha.

-Haha, bảo sao ngươi thoải mái mang nó tới Nhiệm Vụ sảnh đổi nhiệm vụ như vậy. Ta sẽ đánh giá độ hoàn nhiệm vụ cho ngươi cấp SS. Điểm nhiệm vụ lần này gấp đôi. Và Quả trứng này có mang huyết mạch từ thượng cổ, vậy nên nếu sử dụng nó vào trong nghi lễ thức tỉnh của Các Tộc đàn thì sẽ có thể nâng cao huyết mạch lực của Tộc Nhân trong buổi lễ. Vậy đủ đáng giá chưa?

-Tỉ Tỉ, ta có thể không đổi nữa không ?

-Muộn rồi. Hihi. Đây Thẻ nhiệm vụ của ngươi. Và bằng chứng về hai tên Súc sinh kia chúng ta cũng đã kiểm tra. Ngươi khá lắm, Chỉ tiếc cho hai vị Tỉ Muội kia.

Nỗi buồn man mác rất nhanh được che dấu đi, nàng liền cười hỏi với ý đuổi khách:

-Ngươi còn khúc mắc gì hay muốn nhận thêm nhiệm vụ gì chăng?

-Mai ta lại ghé qua, cáo từ.

Tất nhiên là viên ngọc hình ảnh kia Thiên Vũ đã cắt qua một số cảnh, ví dụ như cảnh hắn tung bốn quả trứng kia ra, hắn chỉ giao ra có một quả mà thôi. Đây cũng là để hợp thức hóa nguyên nhân hai tên kia phản bội tiểu đội, không thì hắn cũng chả dại gì mà tung ra bảo vật như vậy. Những quả trứng này đối nhân tộc thì chả đáng một xu, nhưng với với tổ chức Điện Biên Phủ của hắn thì lại là bảo vật có giá trị vô song...

-Sau sự kiện lần này, Thiên Vũ lại một lần nữa thấm nhuần sự dụ hoặc của hai từ ‘Lợi Ích’. Quả thực không có tâm hại người. Nhưng bắt buộc phải có tâm phòng người. Tin người cũng chỉ ở mức bảy phần mà thôi, hai phần để cảnh giác và một phần cuối chính là để nghĩ cách khắc chế người ta phòng ngừa những trường hợp như vậy sảy

Ngay tại ổ của đàn Thạch Sư Thú kia, chính tại nơi mà được bốn quả trứng được đặt trước đó, có một bài vị bằng đá được cắt gọt vô cùng công phu nổi lên. Trên đó chỉ viết vỏn vẹn sáu từ:

*Lam Dạ, Lam Vi. Yên nghỉ…

Những quả trứng này chính là nguyên nhân các nàng phải chết, vậy để bài vị nơi chắc cũng giúp các nàng an nghỉ phần nào...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv