Tối đó trời trở gió, con gái đi mua đồ chưa về Đường Ôn Mạn ngồi trên sô pha đắp mặt nạ không yên lòng lấy điện thoại ra gọi. Quái lại còn không thấy đổ chuông. Cô ngồi thẳng dậy, bật ti vi nhỏ lại
" Chồng ơi! Em không gọi được cho con!"
Thượng Âu Dật vừa tắm xong đang đọc tài liệu trong phòng sách. Hắn mở cửa phòng bước ra.
" Để anh đi tìm!" Hắn cau mày, lấy áo khoác trên giá đồ rồi lấy chìa khoá xe hơi.
Cô lại quay vào, kéo cái mặt nạ xuống chuẩn bị đi rửa mặt.
" Con bé này cứ làm mẹ lo thôi!"
…
Đi xuống đến nội khu, chưa kịp tới hầm lấy xe hắn đã thấy ngay con gái mình. Cô bé ngồi trên lưng một cậu trai, gương mặt điển trai, bình thản bước đi. Thượng Thạch Anh người khoác áo cậu trai, mặt hồng hào, mắt thì nhắm nghiền.
Thượng Âu Dật cau chặt mày, không hài lòng sải bước nhanh tới đón lấy con gái từ cậu trai.
" Đưa nó cho tôi! Tôi là ba con bé!"
Cậu trai mở to mắt, không tin nổi.
" Chú Thượng! Chú là ba của Thạch Anh ạ?"
Bế con gái trên tay hắn nhìn lướt qua đánh giá cậu trai này. Sao lại biết hắn nữa?
" Cháu là Lăng Tự Huân con trai của Lăng Hành. Chúng ta gặp nhau trong bữa tiệc khai trương khách sạn nhà cháu đấy ạ!"
Lăng Tự Huân đứng thẳng người, nở nụ cười hoà nhã giới thiệu với hắn. Thượng Âu Dật nhớ ra rồi, con trai độc nhất của Lăng Hành-đối tác làm ăn của hắn, người sở hữu chuỗi khách sạn hạng sang lớn nhất thành phố.
" Tôi nhớ cậu rồi. Cậu sao lại cõng con tôi?" Thượng Âu Dật rời mắt khỏi Lăng Tự Huân, cất giọng chất vấn.
" Chúng cháu là bạn. Cháu gặp em ấy ngồi ở bến xe buýt, sốt cao nên thiếp đi. Cháu theo địa chỉ em ấy cung cấp mà đưa về đây."
Thượng Âu Dật gật đầu, nói cảm ơn rồi bế con gái quay đi. Hắn biết cậu trai này không phải người xấu nhưng cũng không muốn con gái hắn dính dáng tới bạn nam ở tuổi này. Hơn nữa người ta còn vừa cõng con gái của hắn đấy. Bảo bối của hắn không phải thằng con trai nào cũng được tuỳ tiện động vào đâu!
Đặt tiểu bảo bối lên giường, tiếp sau đó là kẹp nhiệt độ, đắp khăn chườm lên trán. Thuần thục như thể làm rất nhiều lần rồi. Đường Ôn Mạn đứng khoang tay trước ngực, miệng tủm tỉm cười dựa vào tường.
" Anh căng thẳng như thế làm gì! Người ta có cắn mất miếng thịt nào của con bé đâu!"
Nghe hắn vừa chăm sóc con gái vừa kể lại chuyện Đường Ôn Mạn thật sự buồn cười không thôi. Từ bé đến giờ việc nấu ăn, chăm sóc con cái đều một tay hắn lo. Đường Ôn Mạn thì cũng làm đó nhưng mà chỉ là lúc hắn bận thôi. Từ sau khi sinh con ra, thấy cô đau đớn hắn hạ quyết tâm chỉ sinh một lần nên Sao Sao là bảo bối nhỏ của hắn, yêu thương hết mực.
Thượng Âu Dật đẩy cô ra ngoài rồi khẽ khàng khép cửa.
" Em nói nhỏ thôi cho Sao Sao ngủ."
Hai vợ chồng nằm lên giường cô vẫn còn trêu chọc hắn.
" Này, anh để bụng thật đấy à! Bắc Thành ôm con bé cũng không thấy anh như vậy."
Thượng Âu Dật trợn mắt, ngồi hẳn dậy nhìn cô:" Cái gì cơ? Lúc nào? Cái thằng nhóc đó?"
Đường Ôn Mạn bật cười lớn:" Lúc đó là khi nghe báo trúng tuyển cả hai đứa đó!"
Dư Bắc Thành là bạn thân từ cấp hai cùng học trường quốc tế của Sao Sao. Hai nhà quen biết qua lại, họ cũng biết hai đứa trẻ thân nhau. Lên cấp ba còn cùng rời trường quốc tế mà thi trường điểm của thành phố. Hắn có vừa ý với Dư Bắc Thành nhưng mà là vì cậu bạn cùng nhau tiến bước với con gái hắn.
" Anh bớt nghĩ ngợi đi. Bạn bè mà, chẳng sao hết!"
Thượng Âu Dật ậm ừ rồi nằm xuống lại. Đường Ôn Mạn thầm nghĩ sợ rằng con gái không thể đến với ai được. Có ông chồng cô sợ mất con gái thế này cơ mà!