Trời đã quá thu thời tiết lành lạnh, chiều tối trời nổi gió lớn hơn khiến con người qua đường tấp nập phải kéo khoá áo khoác lên, những đôi yêu nhau nép sát vào nhau âu yếm bước đi trong dòng người tấp nập. Đường Ôn Mạn về từ Châu Âu chẳng đem nhiều đồ, chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô nhỏ đeo sau lưng. Cô chưa vội về gặp hắn ngay mà tấp vào mua cốc nước. Gương mặt tươi tắn nhận cốc nước đào rồi ra lề đường thuê xe đạp đi dạo. Cô bị thu hút bởi mấy cái xe đẹp bên đường. Vừa uốn nước, vừa đạp xe, cô khoan khoái đón gió táp vào người.
Cô đang đi rất bình thường cho tới khi có một người đi đến trước đường đi của cô mà không đi tiếp. Anh ta đứng lại đó, Đường Ôn Mạn muốn phanh lại nhưng mà phanh lại không ăn, cô la toáng lên rồi chưa kịp tới chỗ người đàn ông đã ngã lăn ra đường, cốc nước bị bóp mạnh bắn vào tay áo anh ta.
Đường Ôn Mạn nằm ra đường, chiếc xe đạp đè lên chân cô. Thấy áo bị bắn bẩn anh chàng kia mới bỏ tai nghe ra nhìn sang. Đường Ôn Mạn được mấy người qua đường đỡ lên, chân cô bị xước một mảng ở đầu gối, máu chảy rỉ ra từ từ. Cô vịn vào tay một cô gái nhìn thẳng vào chàng trai kia.
" Nè!! Hả? Anh là…là cái người ở khu trượt tuyết!"
Hoắc Cửu Dạ phủi nước trên tay áo, lạnh lùng nhìn cô. Dù không hiểu cô nói gì nhưng chắc là đang mắng mình. Anh nói tiếng anh lại ngay.
" Cô mắng gì tôi? Áo tôi bẩn rồi, còn chưa bắt đền cô!"
Đường Ôn Mạn máu dồn lên não, nghe Hoắc Cửu Dạ thản nhiên đến vậy thì tức xì khói:" Anh! Đang yên đang lành đứng giữa đường!!"
Hoắc Cửu Dạ không muốn nói nhiều, dù sao cũng quen biết, anh đi đến kéo tay cô lôi đi.
" Đi bệnh viện là được chứ gì!"
Mấy cô gái xung quanh giúp Đường Ôn Mạn đi trả xe đạp. Họ thầm cảm thán người đàn ông kia sao đẹp trai mà cục súc hung dữ quá.
…
Cô lên taxi cùng Hoắc Cửu Dạ tới một phòng khám tư nhân. Chờ bác sĩ xử lí những vết xây xước của cô, Hoắc Cửu Dạ ra ngoài nói chuyện điện thoại.
Đường Ôn Mạn băng bó xong đi ra ngoài ngồi hàng ghế đối diện anh ta.
" Coi như chúng ta huề nha. Dù sao anh đứng ở đường dừng lại mà tôi cũng không kịp tránh nên cả hai huề nhau." Cô nhắn tin cho Thượng Âu Dật rồi ngẩng mặt lên nói với Hoắc Cửu Dạ.
" Coi bộ cũng thật có duyên với cô." Anh ta ừ hử
" Anh sang đây để đi du lịch à?"
" Không. Sang có chút việc. Bây giờ tôi đưa cô về luôn nhé. Lát nữa có hẹn ăn cơm với một người quen ở đây.’’
…
Vừa đứng lên ra bắt taxi, đã thấy ngay bóng dáng Thượng Âu Dật bước xuống xe. Hắn đi nhanh về phía hai người kia, không khỏi bất ngờ khi thấy Hoắc Cửu Dạ đứng đó.
" Hoắc Tổng? Sao anh lại ở đây?"
" Thượng Tổng? Anh sao lại đến đây?"
Hắn nhanh chóng kéo Đường Ôn Mạn đang được Hoắc Cửu Dạ đỡ sang cạnh mình rồi cười nói:" Đúng là có duyên, đây là bạn gái của tôi! Ngày hẹn gặp nhau nhé. Tôi về trước đây.
…
Về tới nhà hắn trực tiếp bế cô lên phòng rồi mới đặt cô xuống giường đã vội ôm hôn cô thắm thiết. Từng cái hôn nóng rực rơi xuống mặt Đường Ôn Mạn. Cô chưa kịp phản ứng đã bị hôn đến choáng váng liền vội bịt miệng hắn.
" Khoan từ từ khoan khoan!! Anh vội cái gì!!!" Cô mở to mắt nhe răng giả bộ trêu hắn.
Hắn gỡ tay cô ra đè lên người cô. Miệng nhếch lên rồi cạ chóp mũi vào cổ cô.
" Vội chứ! Vì anh nhớ em điên lên được!"
Bị hắn ôm eo, kéo áo cô vừa lành lạnh vừa buồn cười
" Haha đừng, em nhột quá. Anh cẩn thận đụng chân em."
Thượng Âu Dật đã kéo xong áo cô, mặc sức là càn quấy, Đường Ôn Mạn vẫn ngại như lần đầu, mặt cô đỏ như tôm luộc mà kéo chăn che lên măt. Hai người chìm trong hoan lạc, nhịp nhàng đều đều, có lúc lại ồ ạt cai trào như sóng biển. Đường Ôn Mạn bịt miệng giọng nói run rẩy.
" Anh…từ từ thôi! Mẹ nghe được thì không hay!"
Thượng Âu Dật giọng khàn khàn, hơi thở đứt quãng lại hôn lên má cô.
" Ba mẹ đi về nhà Nhạc gia chuẩn bị cho ngày dỗ ông ngoại rồi. Em cứ… thoải mái mà…a sao đánh anh!!"
Chưa nói hết câu hắn đã bị cô vỗ vào lưng ngay rồi.
Thế là tới tận tối cô mới được tha cho…