Sau khi xe dừng lại bên cạnh đường, Khương Mạn lấy khẩu trang ra đeo cho mình và Bạc Hạc Hiên, sau đó kéo anh xuống xe. Trong mắt người đàn ông có một chút bối rối, ngay sau đó tay anh đã bị cô nắm chặt.
“Hôm nay chúng ta không đi xe nữa, hàng ghế sau ngột ngạt quá!” Khương Mạn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo:
Advertisement
“Đêm nay trời cao, thoáng đãng, không khí trong lành, vô cùng thích hợp để đi bộ!”
Bạc Hạc Hiên sửng sốt, trong lòng bàn tay hơi ấm dần dần tăng lên.
Cách quan tâm của cô đánh thẳng vào tim anh khiến trái tim anh ấm áp trở lại.
Advertisement
Anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Đúng là thời tiết rất ổn, nhưng không khí..."
"Yêu Nhi, nhìn phía sau em đi."
Khương Mạn quay đầu lại, nhìn thấy một thùng rác màu xanh lá cây siêu to, ngay cả trong một ngày lạnh giá như vậy cũng vẫn thu hút rất nhiều ruồi nhặng.
Khương Mạn: "..."
Cô che mặt lại, buông tay ra: "Em đi đây!"
Cô còn chưa bước được hai bước thì đã bị anh ôm từ phía sau, giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô, trầm thấp mà dịu dàng:
"Cảm ơn em, Yêu Nhi."
Hơi ấm phả vào người, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.
Khương Mạn hít sâu một hơi, vỗ vỗ vào tay anh, cố ý nói:
"Anh đừng nhân cơ hội để tiến hành thí nghiệm khoa học, ý chí của em không dễ dàng bị lung lay như vậy đâu."
“Ừ.” Giọng điệu của Bạc Hạc Hiên bất lực, anh dùng cằm cọ cọ vào đầu cô rồi cười: “Cô gái thép xinh đẹp.”
Khương Mạn nghiêng đầu gãi gãi chỗ bị cằm anh cọ vào, cong môi nói:
"Vậy chúng ta qua đó ăn cơm thế nào đây?"
Vừa rồi Bạc Hạc Hiên như vậy, cô nghĩ không nên để anh ngồi trên xe trong một khoảng thời gian ngắn sẽ tốt hơn.
"Đi bộ à?"
"Đi bộ qua đến đó thì đến cơm thừa chắc cũng chẳng còn."
Cô search tìm chỗ ăn, nhíu mày: "Cách 5 km, em chạy tới chỗ đó cũng không vấn đề gì, nhưng..."
Cô nhìn Bạc Hạc Hiên, nuốt những lời còn lại xuống.
“Nửa đêm nửa hôm chạy lung tung trên đường cũng không ổn đâu.” Bạc Hạc Hiên nhịn cười.
Khương Mạn nhìn xung quanh một vòng, hai mắt cô sáng lên.