Thấy bên cạnh hồi lâu không trả lời, cô ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện Bạc Hạc Hiên đang mím chặt môi, sắc mặt hơi tái giống như đang thầm chịu đựng điều gì đó. Khương Mạn sững sờ, vô thức nắm chặt tay anh.
"Anh ổn chứ?"
Advertisement
Bạc Hạc Hiên định thần lại, thở ra một hơi dài như thể vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Anh mỉm cười nhìn Khương Mạn: "Không sao, có lẽ hôm nay bận quá quên ăn cơm nên dạ dày anh hơi đau."
Advertisement
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong trạng thái này, cau mày nói: "Hay là... để em xoa bụng cho anh?"
Bạc Hạc Hiên ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Cô ngồi xa hơn một chút, sau đó vỗ nhẹ vào chân mình: "Anh nằm xuống đi!"
Tiểu Bắc đang lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn trộm động tĩnh ở hàng ghế sau, cái đó được gọi là... kích thích!
Bạc Hạc Hiên nằm trên đùi cô, nhắm mắt lại, những dòng suy nghĩ lẫn lộn và những ký ức đẫm máu kia từ từ thoát khỏi tâm trí anh, cảm giác ngột ngạt cũng dần giảm bớt.
Khương Mạn xoa hai tay vào nhau thở ra hai hơi rồi mới thò tay vào vạt áo của anh. Bàn tay nhỏ ấm áp áp lên da bụng anh rồi từ từ di chuyển lên phía trên.
"Sao người anh lạnh thế? Do mặc ít quần áo à?"
Khương Mạn nói trong vô thức.
Tiểu Bắc liếc nhìn kính chiếu hậu, tay run lên khiến đầu xe hơi nghiêng đi một chút.
Bạc Hạc Hiên mở mắt và nhấn một nút bấm trên cánh cửa bên trái, một tấm vách ngăn màu đen giữa hàng trước và hàng sau được nâng lên, chặn tầm nhìn của Tiểu Bắc lại.
Khương Mạn cũng không quá quan tâm, âm thầm phóng siêu năng lực rồi xoa nhẹ lên vị trí dạ dày trên bụng anh.
"Anh đã thấy khá hơn chưa? Còn đau không?"
Bạc Hạc Hiên đột nhiên nắm tay cô, động tác giải phóng siêu năng lực của Khương Mạn cũng dừng lại. Anh đưa tay còn lại lên vuốt nhẹ má cô,
giọng anh khàn đi một cách lạ thường:
"Không đau nữa, có em ở đây là ổn rồi..."
Ánh mắt cô khẽ động, không né tránh bàn tay của anh.
Lần đầu tiên, không giống như bình thường hay nói đùa rằng anh giống như một đại tiểu thư. Bạc Hạc Hiên của hiện tại cho cô cảm giác tan vỡ trước nay chưa từng có.