Hai anh em nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Lý Vân có xuất thân từ gia đình y khoa, ba đời tổ tiên anh đều là bác sĩ, ông nội anh đã xây dựng một cơ sở y tế cao cấp ở thành phố Bạch, giám đốc hiện tại là Lý Minh Nhân, bố của Lý Vân, Nam Mẫn gọi ông là bố tư.
Dưới sự hun đúc của ông nội và bố mình, với tư cách là con trai độc nhất của nhà họ Lý, Lý Vân không còn sự lựa chọn nào khác là kế thừa truyền thống trở thành một bác sĩ, ngày nay cũng là ‘thương hiệu’ của bệnh viện Gia Hòa.
Chuyên ngành của Lý Vân là khoa nội thần kinh, mà trên phương diện khoa ngoại thần kinh Nam Mẫn mới là chuyên gia.
——
Đội ngũ y tế đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nam Mẫn vào phòng thay trang phục xong liền dẫn theo các bác sĩ và y tá tới phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
Anh nhỏ: Anh cả, làm ơn gỡ bộ lọc của anh ra!!!
Anh hai: Có lẽ anh cả muốn kể chuyện cười nhưng không biết đánh máy, tha thứ cho vốn từ hạn hẹp của anh ấy đi.
Anh ba: Đủ rồi đó, cho rằng như thế rất đáng yêu à? Thằng tư, em gái đã đến địa bàn của chú chưa, chăm sóc em ấy cho tốt.
Anh tư: Yên tâm! Bảo đảm khi trở về em ấy sẽ tăng ít nhất 3 kg!
Vừa gửi xong tin nhắn, Nam Mẫn đã tới trước mặt Lý Vân, cô ngẩng lên khuôn mặt nhỏ xinh, dài giọng hô: “Anh tư~”
Lý Vân đưa tay sờ đầu cô cười hỏi: “Mệt rồi phải không?”
Nam Mẫn nhẹ gật đầu: “Vâng”.
Lý Vân lại cười hiền hậu, anh vươn tay ôm lấy vai cô: “Đi thôi, về chỗ của anh, phòng ốc đều đã thu dọn cho em hết rồi”.
Nam Mẫn dặn dò Cố Hoành sắp xếp đội ngũ y tế vào khách sạn xong liền cùng Lý Vân rời đi, ngồi lên xe anh cô hỏi: “Em đến chỗ của anh có tiện không?”
Lý Vân chỉnh lại chỗ ngồi cho cô rồi thuận tiện thắt dây an toàn cho cô: “Có gì bất tiện cơ chứ?”
Nam Mẫn nói đầy ẩn ý: “Em không có gì bất tiện cả, chủ yếu sợ anh Trình không tiện thôi”.
Nhìn nụ cười hủ nữ này của cô, Lý Vân có chút không hài lòng gõ lên trán cô: “Thu lại suy nghĩ xấu xa đó của em đi, anh Trình của em mấy hôm nay đi công tác không có nhà, lúc đi còn căn dặn anh phải dẫn em đi chơi đó”.
Nam Mẫn cảm kích gật đầu: “Vẫn là chị dâu tư đối tốt với em”.
“Em nói gì đó?”
Lý Vân khó chịu rồi, ganh tỵ chất vấn: “Thì ra là anh tư của em đối xử tệ bạc với em phải không? Uổng công anh hy sinh thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để tới sân bay đón em, em đúng là đồ không có lương tâm!”
Nam Mẫn vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn, mắt thấy anh tư thực sự lộ vẻ giận dữ, cô vội vàng nặn ra một nụ cười, dỗ dành anh vài câu.