Hắc Cẩu!
Sau khi nhìn thấy hai chữ này, Tô Vân rất hối hận.
Hắn ước lúc ấy không nên giết Chú Linh Sư trước!
Tô Vân chỉ cho rằng tên Chú Linh Sư đó là nhân loại nhưng không ngờ tới hắn lại có liên quan đến Hắc Cẩu.
"Sơ suất."
Tô Vân thở dài.
Nếu tấm gương này điêu khắc tên của Hắc Cẩu, chứng minh quan hệ của hai người không bình thường.
Cho dù không phải là người quen cũ nhưng khẳng định sẽ biết đôi chút nhau.
Như vậy thì Chú Linh Sư này tự nhiên có thể biết được một ít tin tức của Hắc Cẩu.
Đáng tiếc hiện tại, đối phương đã bị Đại Lực Kim Cương Chưởng của hắn đánh chết, hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội biến thành quỷ linh cũng không có.
"Đây là?"
Tô Vân đột nhiên phát hiện, ở phía sau gương còn mấy chữ ghi trên đó.
U Minh Quỷ Vực.
"Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng là không có mà."
Nếu nói hai chữ Hắc Cẩu là được điêu khắc lên thì bốn chữ U Minh Quỷ Vực này, càng giống như được in lên.
Nếu chỉ nhìn hai chữ Hắc Cẩu, người khác nhất định sẽ cảm thấy khó hiểu.
Nhưng nếu liên kết...
U Minh Quỷ Vực – Hắc Cẩu.
Rất hiển nhiên, U Minh Quỷ Vực hẳn là một nơi nào đó.
Chỉ không biết nó ở đâu mà thôi.
Tô Vân sờ sờ cằm, sau khi triệt tiêu nội lực thì bốn chữ kia lại biến mất.
"Xem ra, đây hẳn là một loại dấu hiệu dùng để nhận dạng, nói như vậy Hắc Cẩu chắc không phải là tiểu nhân vật, thậm chí..."
Người đứng sau sự kiện linh dị cỡ lớn ở khu Đường Sơn sao?
Tô Vân cất cái gương vào trong mình, dự định về sau gặp phải quỷ linh lợi hại thì liền bắt tới hỏi một chút.
Còn bây giờ..
"Những quyển sách này, cơ bản đều là tạp học loạn thất bát tao, cho dù học được thì tác dụng cũng không lớn, học nhiều ngược lại nhiễu loạn chính mình."
"Mà Long Tượng Bàn Nhược Công cũng học xong rồi. Phải đi đâu tìm chút võ công lợi hại hơn đây? ”
Tuy rằng trên kệ có rất nhiều sách nhưng phần lớn là võ học nông thôn, cho dù có nói ra thì người khác cũng không biết.
Đối với mấy môn võ học, Tô Vân vẫn nên lựa chọn kỹ càng mới được
Hắn phải nghĩ biện pháp tìm chút võ công mạnh hơn.
Cho dù hiện tại không dùng được thì tương lai cũng khẳng định phải dùng.
Đang suy nghĩ.
Đinh Đinh Đinh ~
Điện thoại reo lên vài tiếng tin nhắn.
Cố vấn: "@Tất cả nhân viên, tối mai có một bữa tiệc tốt nghiệp toàn bộ khoa, những ai vẫn còn trong thành phố nếu có thời gian rãnh thì đến tham gia nha. ”
Đây là thông báo từ nhóm lớp.
Trên thực tế Tô Vân cũng không có chính thức tốt nghiệp, năm nay vừa mới học đại học năm tư, xem như vừa mới bước vào xã hội.
Nhưng ở giai đoạn này, hầu hết mọi người đã tìm được việc làm mà hắn vẫn còn ở nhà.
Dù sao thì hắn cũng không có ý định tìm một công việc đàng hoàng.
"Lại nói tiếp, không chừng thư viện ở trường sẽ có."
Thư viện Đại học Đông Nghiễm có một khu học tự do, trong đó thứ gì cũng có.
Những quyển sách ở thư viện đều được sinh viên tốt nghiệp tặng vào mỗi khóa học.
Nếu như tìm kiếm kỹ lưỡng thì ngươi thậm chí có thể tìm thấy những cuốn sách triết học như "Kim cái gì Mai" không biết nữa.
Đương nhiên cũng có những bí tịch võ công.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Vân chỉ sửa soạng một chút và ăn vài món liền đi về phía trường học.
Hoàng hôn buông xuống.
Khuôn viên trường đại học Đông Nghiễm là một mảnh yên bình.
Nhóm học sinh tụm lại với nhau, vừa nói vừa cười đi ngang qua Tô Vân.
Thỉnh thoảng, sẽ có một vài lời nghị luận.
"Nhìn kìa? Đàn anh kia trông rất đẹp trai. ”
"Đúng rồi, ta vừa rồi mới chú ý tới, không biết là học trưởng của khoa nào."
"Wow! Thật sự rất soái, giống như minh tinh vậy. ”
"Cái dáng người này cộng với khuôn mặt yêu nghiệt này!"
"Các tỷ muội ơi, ta biết yêu rồi..."
Nghe những nghị luận không chút che dấu này, Tô Vân chỉ cười nhạt một tiếng.
Không có biện pháp, từ sau khi thân thể bị Dịch Cân Kinh cải tạo qua một lần thì các phương diện đều trở nên cực kỳ hoàn mỹ.
Đặc biệt, hắn vốn đã khá đẹp trai rồi.
Có thể nói hiện tại vô luận là dung mạo hay là khí chất, đều hoàn toàn nghiền ép những minh tinh đang nổi kia.
Tại nâng cao hiệu suất bước đi, Tô Vân liền đi tới ngoài thư viện.
Sau khi vào thư viện, hắn nhìn xung quanh.
Đây là một thư viện hai tầng.
Mỗi tầng đều rất cao, khoảng sáu mét.
Và khu học tự do thì nằm ở một góc trên tầng hai.
Mỗi thư viện trường đại học đều khác nhau, mà lớp học tự do còn được học sinh ưu ái hơn lớp học bình thường.
Bởi vì thư viện quy định phải giữ gìn im lặng, vì vậy có rất nhiều học sinh yêu thích học tập sẽ đến đây vào thời gian rảnh rỗi.
Vào lúc này, có rất nhiều sinh viên tụ tập ở đây.
Tô Vân yên lặng đi tới khu học tự do, ánh mắt thì đang tia từng quyển sách trên những cái kệ.
"Nữ hài?"
Hắn thấy một cô gái đang ngồi xổm dưới kệ.
Cũng không phải là lớn lên xinh đẹp như thế nào, mà là trên người của cô gái này có một cỗ quỷ khí hiện rõ ràng.
Nhưng nàng cũng không phải quỷ.
Bởi vì Tô Vân quen đối phương.
Lục Thi Tú, một cô gái tương đối khiêm tốn trong lớp.
Nhưng thứ mà để Tô Vân chú ý đến nàng, là bởi vì nàng cũng giống mình, cũng là nạn nhân của sự kiện linh dị cỡ lớn ở Đường Sơn.
Mà giờ phút này, trên tay của Lục Thi Tú đang cầm một quyển sách.
"Linh Dị Tạp Lực."
Nhìn thấy như vậy, Tô Vân ngay lập tức đoán được lý do, tám phần là có ấn tượng với sự kiện linh dị lúc trước, cho nên vẫn muốn điều tra chân tướng.
Trên thực tế, mức độ chấp nhất của trẻ nhỏ đối với loại chuyện này vượt xa người lớn.
Người lớn sẽ được cảnh báo bởi các bộ phận liên quan. Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, thì cả đời sẽ không nhắc đến cơn ác mộng này nữa.
Nhưng đối với một đứa trẻ giống như Tô Vân lúc trước mà nói, đây cơ hồ là một vết sẹo vĩnh viễn không thể nào quên được.
"Đừng nhìn nữa, nhìn nhiều sẽ dễ dàng trêu chọc quỷ quái."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Thi Tú ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Tô Vân, ngươi còn ở trường à?."
"Chỉ là tới đây xem một chút mà thôi." Tô Vân nhướng mày, "Gần đây ngươi có phải cảm thấy tinh thần đặc biệt kém hay không? Tình trạng sức khỏe rất xấu đúng chứ?. ”
Lục Thi Tú càng thêm kinh ngạc, "Làm sao ngươi biết? ”
"Rất rõ ràng, ngươi đã bị quỷ ám."
"A!?"
Tô Vân bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này liên tục tìm quỷ, kết quả bị quỷ quấn lấy cũng không biết.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhận ra một điều
"Đúng rồi, có phải ngươi vẫn còn ở Đường Sơn, cái nơi mà xảy ra tai nạn đúng không?"
"Vâng, đúng vậy." Lục Thi Tú có chút khẩn trương.
Tuy rằng nàng chưa từng thấy qua quỷ, nhưng vẫn theo bản năng tin tưởng Tô Vân nói.
Dù sao mấy ngày nay nàng thật sự cảm thấy cả người không thoải mái, hơn nữa trong bóng tối luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
"Vậy thì đúng rồi."
Tô Vân sờ sờ cằm.
Thầm nghĩ mình thật sự là bất cẩn, nơi xảy ra tai nạn vào năm đó, không phải là nơi có manh mối nhất sao?
…