Quan hệ của hai người có bước tiến lớn.
Như Ngô Cẩn Quỳnh nói, "Giang Cảnh Di mà ghét bỏ cậu thì chắc chắn là anh ta bị mù rồi"
Hứa Tinh rất tán thành ý kiến này. Hai người có rất nhiều hành động thân mật, không phải tương kính như tân như trong tưởng tượng của Hứa Tinh.
Hơn một tháng nay, Giảng Cảnh Di luôn ở bên cạnh cô. Hiện tại anh không ở đây, cô có chút không quen.
Mẹ Hứa ngồi xuống bên cạnh Hứa Tinh. Bà chậm rãi vuốt tóc cô, giống như hồi cô còn bé. Con gái mình giờ trưởng thành rồi, có thể làm vợ người ta
"Con có trách ba mẹ không?", bà nhẹ giọng hỏi.
Hứa Tinh lắc đầu. Cô chưa bao giờ trách ba mẹ hết.
Ba mẹ vất vả chèo chống cả một đại gia đình to lớn, cô cũng nên làm việc gì đó giúp đỡ cho bọn họ. Dù sao, việc liên hôn này cũng là do cô tự nguyện.
Chỉ cần cô lắc đầu, ba mẹ cũng không ép cô liên hôn. Ba mẹ rất thương cô đó.
Mấy năm nay, họ hàng thân thích toàn nói bóng nói gió, thổi hơi vào tai ba mẹ cô, muốn bọn họ sinh thêm một đứa em trai để kế thừa. Nhưng ba mẹ kiên quyết từ chối, không phải là vì suy nghĩ cho cô sao?
Quan hệ của mẹ Hứa với mẹ Giang không tồi, vừa lúc Giang gia muốn liên hôn, việc này thuận tiện như nước chảy thành sông.
"Mẹ biết con không vui, nhưng con coi như là vì suy nghĩ cho ba mẹ đi, được không?", mẹ Hứa nhẹ nhàng cho Hứa Tinh dựa vào mình.
"Ba mẹ đã đưa cho con lựa chọn tốt nhất rồi"
"Vâng", Hứa Tinh gật đầu. Cả hai nhà đều cùng một địa vị, sau này không sợ cô bị đối xử bất công.
.............
Hai mẹ con nằm trên giường nói chuyện một lúc lâu. Tựa như được trở về ngày bé, mẹ nằm bên kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
Buổi tối, ánh trăng lấp ló sau rặng mây, gió nhẹ nhàng thôi qua ô cửa sổ tràn vào phòng.
Hai mẹ con tâm sự, cô như được trút hết nỗi lòng, cả người nhẹ nhàng hơn hẳn.
- --------------------------
Chủ nhật, Hứa Tinh đến phòng làm việc 'Húc Tinh' của mình.
Một trận trêu chọc qua đi, mọi người ríu rít hỏi thăm chuyện cô đính hôn. Thậm chí có người còn tham gia cả siêu thoại 'Vợ chồng Thanh Tịnh nữa'.
Sau này, cô sẽ sống ở thành phố G. Hôm nay, cô đến đây để điều động nhân sự. Một số nhân viên cốt cán sẽ sang thành phố G cùng cô mở thêm chi nhánh.
Phòng làm việc này được thành lập bởi một nhóm những cô gái có niềm đam mê yêu thích thiết kế cổ phục của Trung Quốc. Trung Quốc có hơn 5000 năm lịch sử, trang phục các triều đại rất phong phú, hơn nữa nghiên cứu lịch sử thật sự rất đáng quý và vui vẻ.
Mục tiêu của các cô là muốn cho thế giới biết nhiều hơn về cổ phục của Trung Quốc. Châm ngôn của phòng làm việc là, "Hết thảy mộng đẹp đều gắn liền với văn hóa truyền thống".
Đều là những thiên kim tiểu thư, vấn đề tiền bạc không phải là vấn đề đáng lo. Nhưng cũng vì vậy mà thiết kế của các cô cũng chỉ giới hạn trong vòng tròn thượng lưu mà thôi.
Hiện tại mở thêm chi nhánh cũng tốt. Thành phố G là thành phố buôn bán xuất khẩu, việc truyên truyền cổ phục cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Tổng giám đốc của phòng làm việc là một cô gái trẻ tên Dương Tĩnh. Cô gái có chút không nỡ rời đi thành phố mà mình gắn bó suốt bao nhiêu năm, cùng lớn lên, cùng học tập, cùng làm việc. Nhưng cô nàng sẽ đi cùng Hứa Tinh, đi tới thành phố mới, mở ra tương lai mới rực rỡ hơn.
Lần này Hứa Tinh đến để giao bản thảo, đồng thời cùng mọi người nói tạm biệt.
Hốc mắt mấy cô gái đều đỏ cả lên.
Ôm từng người, Hứa Tinh nhẹ nhàng nói, "Được rồi, đâu phải là sinh ly tử biệt gì? Sau này chúng ta vẫn còn gặp nhau mà, khóc gì chứ?"
Một lần chia tay, không biết bao giờ mới gặp lại.
Mùa thu của Yến Thành rất lạnh. Cái lạnh này dường như còn buốt thấu tâm gan hơn khi chứng kiến một loạt những cuộc chia ly.