*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2��Anh đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá hả? Vì muốn giữ gìn danh dự của nam chính và bảo vệ anh ta, nữ chính lựa chọn lén lút rời đi, hoặc hai bên ngược chết nhau, rõ ràng yếu đối phương muốn chết còn phải cố tình ra vẻ chán ghét.”
“Cảnh Y Nhân em không vĩ đại như vậy đâu
Em muốn cái gì thì sẽ dùng hết sức để lấy, không âm thầm nhường nhịn.” Nói xong, tay Cảnh Y Nhân tạo thành nắm đấm, tràn ngập khí thế bá đạo
Khóe miệng của Lục Minh cong lên: “Tổng thống thực sự không nói gì với em sao?”
“Không nói gì, chỉ hỏi em chuyện thế nào, sau đó em liền nói cho cha biết
Cha nói cho em tính chất nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa còn nói ai dám vu oan, ức hiếp2em thì sẽ xử đẹp bọn họ!” Cảnh Y Nhân đắc ý nhướng mày.
Nhưng một giây sau, cô lại than thở, mặt mày ủ rũ: “Chuyện khó nhất cần làm ở trước mắt chính là về Trịnh Bội Bội
Em không cho cô ta uống thuốc độc, là cô ta cho em uống Isoflavone trước, sau đó em mới cho cô ta uống, không biết tại sao lại ngộ độc nữa.”
“Tất nhiên là có người cố ý muốn hại em!”
“Em biết, ngoại trừ Lý Đồng thì còn ai vào đây? Nhưng cô ta chết cũng không chịu thừa nhận
Ông xã, em phải ngồi tù đó, làm sao bây giờ? Anh có cần em nữa không?”
Nói xong, Cảnh Y Nhân ôm lấy cổ của Lục Minh.
Lục Minh đau lòng ôm Cảnh Y Nhân vào trong lòng, sau đó hôn lên trán cô: “Em nói gì8vậy? Có ông xã ở đây, thử xem người nào dám bắt em ngồi tù.” Nói xong, Lục Minh lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Luật sư Ngôn, anh đến nhà tôi một chuyến.” Lục Minh thản nhiên ra lệnh
“...” Khóe miệng của Cảnh Y Nhân cong lên, dường như chẳng hề bận tâm.
Ước chừng nửa tiếng sau, luật sư Ngôn đến biệt thự của Lục Minh
Mọi người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thương lượng vụ kiện của Cảnh Y Nhân
Vụ này ngay cả luật sư cũng cảm thấy khó xử, anh ta cũng trực tiếp nói cho Cảnh Y Nhân biết tình hình thực tế
“Vụ kiện này rất khó thắng!”
“Thứ nhất, hiện tại cô Cảnh không có chứng cứ chứng minh thuốc mà cô uống trăm phần trăm xuất phát từ chỗ Trịnh Bội Bội, hơn9nữa thuốc này cũng không phải là do cô ta chính tay đưa cho cô
Thứ hai, cô cảnh ra tay đánh người trước, thế nên Trịnh Bội Bội mới phải nằm viện
Chỉ tính điều này thôi cũng đã trái pháp luật rồi
Thứ ba, hiện tại Trịnh Bội Bội đang rơi vào tình trạng hết sức nguy kịch
Mặc dù chuyện này không phải là do cô, thế nhưng cũng có liên quan đến cô.”
“Vụ kiện như thế này, Tòa án có hai cách giải quyết
Một là tìm được hung thủ thực sự đã hạ độc Trịnh Bội Bội, ép người đó nhận tội
Hai là cô Cảnh chủ động nhận tội ra tay đánh Trịnh Bội Bội bị thương, nhưng phải phủ nhận tội hạ độc
Vậy thì vụ kiện này có thể kéo dài.”
“Nhưng cô Cảnh, cô phải rõ ràng một điều
Một khi có nhận tội,2cho dù sau này có điều tra ra cô không hạ độc, cô cũng phải chịu phạt gần nửa năm
Hành vi của cô đối với Trịnh Bội Bội đã cấu thành tội tấn công, sỉ nhục người khác.”
Khóe miệng của Cảnh Y Nhân giật giật: “Tôi chỉ tát cô ta có hai cái, vậy cũng xem như tấn công sao?”
“Trong pháp luật của nước Z chúng ta, chuyện này chỉ có thể tính là sỉ nhục về mặt đạo đức
Thế nhưng bây giờ Trịnh Bội Bội đang trong tình trạng nguy kịch, Tòa án chỉ dựa theo mức độ nghiêm trọng của sự việc mà cấu thành hậu quả
Cho nên việc cô Cảnh nhận tội sẽ là cách làm an toàn và ít tổn thất nhất.”