*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta kính cẩn xoay người nhỏ giọng nói bên tai Lục Minh, sau đó lại đưa tin tức mà báo chí phát ra ở trên điện thoại cho anh xem
Trên tiêu đề là những chữ to rất bắt mắt, “Vợ Lục Minh ngoại tình mang thai, vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan cho Trịnh Bội Bội là kẻ thứ ba mà đánh”
Thuộc họ tiếp tục nhỏ giọng nói bên tai Lục Minh: “Hình như tổng thống cũng đã biết chuyện này, quản gia Trần nói tổng thống đã gọi điện thoại đến.” “...” Nghe vậy, Lục Minh đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi
Nhìn thoáng qua vợ chồng nhà họ Trịnh, anh do dự nửa giây, sau đó chuyển tầm mắt,2bước chân không hề dừng lại mà nhanh chóng rời đi
Lúc này tuy Lục Minh lo vợ chồng nhà họ Trịnh sẽ kiện Cảnh Y Nhân ra tòa, thế nhưng việc tổng thống đã biết chuyện này còn phiền phức hơn nhiều
Chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Lục, anh lo tổng thống sẽ uy hiếp, làm khó Cảnh Y Nhân
Anh nhanh chóng rời khỏi đây, đi về nhà
Lục Minh vừa đi, vợ chồng nhà họ Trịnh cũng có thể buông nỗi lo lắng, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi
Tâm trạng của họ như tàu lượn siêu tốc vậy, cảm giác tưởng chết rồi lại được sống...
Lúc Lục Minh về đến nhà đã là bổn giờ8chiều
Xe chạy đến trước cửa nhà, anh lập tức nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước cửa
Lục Minh không hề để ý mà chạy xe vào trong sân
Anh xuống xe, đóng sập cửa lại, quản gia Trần kính cẩn nghênh đón.
“Người trong Cục Cảnh sát đã đến?”
Lục Minh thản nhiên hỏi, đồng thời cũng bước lên bậc thang, đôi giày ở huyền quan.
“Đúng vậy! Ngài Lục, giữa trưa họ đã đến rồi!”
“Y Nhân đâu?”
“Cô Cảnh ở trên tầng.” “Tổng thống đã gọi điện thoại đến à?” “Đúng vậy, cô Cảnh đã nhận điện thoại.” Vừa nói, Lục Minh cũng đã đổi giày xong, anh cởi áo khoác ra đưa cho quản gia, sau đó nhanh chân bước lên tầng
Vào phòng ngủ,9Lục Minh lập tức nhìn thấy Cảnh Y Nhân, cô đang ôm hai đầu gối mà ngồi trên ghế mây ở ban công
Trên người cô mặc một cái áo thun đơn giản và một quần short ngắn
Đôi chân thon dài trắng nõn được ôm trong cánh tay, cô đang ngẩn người nhìn đằng xa
Ánh nắng buổi chiều sẽ không chiếu xuống ban công
Điều hòa trong phòng đã được bật lên, trên ban công cũng vô cùng mát mẻ
Lục Minh theo bản năng bước vào trong phòng, anh đi đến sau lưng Cảnh Y Nhân, duỗi cánh tay dài của mình rồi vòng qua cổ của cô, ôm lấy hai chân và cánh tay cô, sau đó nắm lấy đôi tay nhỏ bé ấy
Anh hờ2hững mở miệng hỏi: “Tổng thống đã gọi điện thoại đến à?” “Ừ.” Cảnh Y Nhân thản nhiên gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Minh, phảng phất như cố vừa mới nhận ra anh đã về: “Sao anh về sớm thế?” Lục Minh không trả lời câu hỏi của Cảnh Y Nhân, hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo: “Tổng thống đã nói gì với em?” “Không nói gì cả.” Cảnh Y Nhân nói rất lạnh nhạt.
“...” Sắc mặt của Lục Minh lại trở nên nghiêm túc
Anh buông cánh tay vòng qua trước người Cảnh Y Nhân, ôm cô lên khỏi ghế mây, chính anh lại ngồi vào đó, ôm người phụ nữ nhỏ bé của mình vào trong2lòng
Lục Minh trịnh trọng nhắc nhở: “Cho dù tổng thống có nói gì với em, em cứ xem lời nói của tổng thống như rắm thối là được
Đừng có suy nghĩ lung tung rồi tính toán rũ sạch quan hệ với anh.” Lục Minh gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Cảnh Y Nhân.