*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông lúc nhận tiền rút lấy 500 đồng, còn lại trả cho Cảnh Y Nhân.
“500 đồng này là để cho vợ tôi đi kiểm tra chân, là cô ấy nên có, chúng tôi tuy nghèo nhưng không cần người khác bố thí.”
Nói xong người đàn ông cất 500 đồng đi, cõng Tiết Phương Hoa rời đi. Tiết Phương Hoa ôm cổ người đàn ông, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc. “...” Nhìn bóng lưng họ rời đi, những hận thù trước kia của Cảnh Y Nhân đối với Tiết Phương Hoa đều đã không còn.
Người đàn ông này thực sự rất yêu cô ta.
Tiết Phương Hoa đã quên hết những gì xảy ra trong quá khứ để bắt đầu lại cuộc2sống.
Cô gặp được người đàn ông yêu mình, điều này còn hơn bất cứ thứ gì.
Có thể đây là kết cục tốt nhất dành cho Tiết Phương Hoa, cả đời cô ta bị số phận khống chế, từ trước tới nay không được sống vì mình.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, viền mắt Cảnh Y Nhân ửng đỏ.
Thậm chí cô có chút hâm mộ Tiết Phương Hoa.
Sống một cuộc sống bình thường với người mình thích suốt đời như vậy thật tốt. Hết lần này tới lần khác, có người không cam lòng sống yên ổn, hễ không có việc gì lại gây thêm phiền phức cho cô cùng Lục Minh. Bằng không lúc đó cô và Lục Minh có thể cũng giống như8vậy, cùng nhau sống một đời hạnh phúc, thỉnh thoảng cũng có cãi vã nhưng cuộc sống vẫn hạnh phúc mỹ mãn.
Bầu trời đêm nay mây đen u ám.
Cảnh Y Nhân đứng chôn chân tại chỗ, bóng dáng Tiết Phương Hoa sớm đã rời khỏi tầm mắt cổ.
Một trận gió thổi qua, bầu trời nổi tiếng sấm rền.
Cảnh Y Nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, lại sắp mưa bão rồi sao? Cảnh Y Nhân xoay người trở lại xe, đột nhiên chân cô giẫm phải một vật cứng. Nhấc chân lên, cô chỉ thấy đó là một con Ám Dạ Tiểu Hùng nhỏ bằng quả trứng cút. Cảnh Y Nhân khom lưng nhặt con gấu lên nhìn thử thì thấy con gấu6được làm rất tinh xảo, xinh đẹp. Ngón tay cô vuốt ve trên mặt nó, trong lúc vô ý cô phát hiện không ngờ mũi nó còn có thể ấn xuống. Cảnh Y Nhân ẩn xuống. Đột nhiên con gấu phát ra một giọng nói trầm thấp: “Ngươi muốn có tự do, thì tháng chín năm sau, sau khi tất cả kế hoạch của chủ nhân thành công, người sẽ có được tự do. Vì vậy bây giờ người phải toàn lực trợ giúp chủ nhân không được có nửa điểm sai lầm nghe rõ chưa? Có ai lại muốn bị khống chế...” Nghe được mấy câu nói ngắn ngủi của giọng nói này, trong lòng Cảnh Y Nhân bỗng thấy kinh sợ, tim3đập thình thịch.
Những lời này có ý nghĩa gì? Tháng chín sang năm? Cảnh Y Nhân biết Tiết Phương Hoa từng là gián điệp, cô ta mất tích một năm, cho nên mọi người đều cho rằng cô ta đã chết, nói vậy đoạn ghi âm này chắc là được ghi vào năm ngoái.
Cũng chính là tháng chín năm nay kế hoạch của chủ nhân sẽ thành công.
Chủ nhân là ai? Ai là chủ nhân của bọn họ? Kế hoạch vào tháng chín là gì?
Lúc Cảnh Y Nhân suy nghĩ tới xuất thần, con gấu vang lên hai tiếng “tít tít” liền sau đó là âm báo: “Mở thiết bị định vị.” Nghe vậy Cảnh Y Nhân vội vàng ấn vào mũi con gấu.5“Đóng thiết bị định vị.” Con gấu này là một thiết bị định vị có chức năng ghi âm.