*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ảnh Y Nhân vội khom lưng giúp bà nhặt lại những chiếc chai sau đó đưa cho bà lão. “Cảm ơn, cảm ơn!” Bà lão nhận lại những cái chai cho vào trong túi, rồi ngẩng đầu nhìn Cảnh Y Nhân cười nói cảm ơn.
“Bà lão” vừa ngẩng đầu lên, Cảnh Y Nhân hoảng hốt tới mức hít sâu một hơi, khuôn mặt trắng bệch.
“Bà lão” trước mặt đã bị hủy hoại một nửa khuôn mặt, mảng da thịt màu đỏ dữ tợn lồi lõm. Nhưng nhìn nửa khuôn mặt còn lại, Cảnh Y Nhân chỉ cần liếc mắt liền nhận ra người phụ nữ trước mặt này đâu phải bà lão nào.
Không ngờ lại chính là... Tiết Phương Hoa. Đã hơn một năm không gặp, vậy mà Tiết Phương Hoa vẫn còn sống.
Nhưng dường như Tiết Phương Hoa hoàn toàn không nhớ Cảnh Y Nhân. Cô2ta mỉm cười với Cảnh Y Nhân rồi xách theo chiếc túi nilon lớn xoay người muốn rời đi. Cảnh Y Nhân kinh ngạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả nửa ngày vẫn không khỏi khiếp sợ.
Đúng lúc này, đối diện đường cái có một người đàn ông trung niên khẩn trương chạy tới.
Người đàn ông mặc quần áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu quân đội tối màu và một chiếc quần đùi ngắn, đi dép nhựa màu xanh lo lắng đi hướng về phía Tiết Phương Hoa gọi: “Bà xã, bà xã!” Người đàn ông đi theo Tiết Phương Hoà, đỡ cô ta dậy nhìn một hồi từ trên xuống dưới: “Bà xã, bà xã sao rồi?” Tiết Phương Hoa mỉm cười lắc đầu với người đàn ông trung niên: “Không sao, không sao!”
Nụ cười trên8khuôn mặt bị hủy hoại của Tiết Phương Hoa trông càng thêm dữ tợn, đáng sợ. Người đàn ông kia giống như không hề ghét bỏ, ông ta cúi đầu nhìn chân Tiết Phương Hoa, đau lòng tới nỗi viền mắt hơi đỏ.
Ông ta vội ngồi xuống, lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn được giặt tới bạc phếch, buộc lên vết thương trên chân Tiết Phương Hoa.
Ông ta trách cứ: “Tôi đã bảo bà bao nhiêu lần rồi, tôi không ở nhà bà cũng không cần ra ngoài nhặt chai lọ đầu, ban ngày trời nóng như vậy nhỡ bị cảm nắng thì sao? Buổi tối cho dù không nóng, nhưng bà xem, đây là bị trầy da nếu chẳng may bị đâm thì phải làm sao?” “...” Cảnh Y Nhân nhìn thấy cảnh tượng này liền thấy kinh ngạc đứng tại chỗ. Hồi6lâu sau cô lấy lại tinh thần, theo bản năng gọi một tiếng: “Tiết Phương Hoa!”
Tiết Phương Hoa không đáp lại, cũng không quay đầu lại. Cảnh Y Nhân đi lên trước nói xin lỗi với người đàn ông: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận làm trầy da vợ ông, nếu không ông hãy đưa bà ấy tới bệnh viện kiểm tra một chút xem sao?” Người đàn ông liếc nhìn Cảnh Y Nhân, cúi đầu hỏi Tiết Phương Hoa: “Chúng ta đi kiểm tra một chút xem, nhỡ đâu tổn thương tới xương thì sao!” Tiết Phương Hoa liều mạng lắc đầu không chịu đi bệnh viện: “Không đi, không đi!”
Thấy vậy người đàn ông hung hăng ném ánh mắt nhìn Cảnh Y Nhân: “Coi như cô gặp may, bà xã tôi không tính toán.” Nói xong người đàn ông khom lưng cõng Tiết Phương3Hoa đi về phía trước.
“...” Cảnh Y Nhân không dám tin, bình tĩnh nhìn Tiết Phương Hoa.
Tiết Phương Hoa thực sự không nhận ra cô? Đã quên cô rồi sao? Lục Minh đã từng nói với cô, Tiết Phương Hoa có thể đã chết rồi, cũng có thể tự do rồi. Cô ta dùng mạng để đổi lấy tự do? Tiết Phương Hoa không thể sinh con, mất đi diện mạo xinh đẹp cùng tiền tài địa vị nhưng lại có được tình yêu đích thực. Bần cùng như vậy lại có người đàn ông yêu cô ta sâu đậm bất kẻ vẻ ngoài của cô ta.